NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Diệp Linh Cẩm đang chuyên tâm lắng nghe, thấy hắn liền giật thót tim, hoàn hảo không có lộ ra chân tướng gì.

"Vị này là Diệp gia đại tiểu thư. . . . . . Không biết đêm đó Địch huynh có phát giác chuyện gì bất thường hay không, kính xin cặn kẽ nói cho tại hạ biết, cũng cho Diệp gia một công đạo." Nhan Nhiễm Y nghiêm nghị nói.

Tên Nhan Nhiễm Y này là tới giúp nàng, không, là giúp Diệp gia hay sao? Diệp Linh Cẩm lại không nghe nói qua Diệp gia có quan hệ rất tốt với tên họ Nhan nào, hơn nữa đối phương còn là giang hồ nhân sĩ.

Địch Tinh nhìn Diệp Linh Cẩm một chút, Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu lên mặt đờ đẫn nhìn Địch Tinh, dáng dấp không bằng Nhan Nhiễm Y, phải nói tương đối bình thường, mặc lam bố y, nhưng cả người toát ra phong thái sảng khoái, làm hắn thêm mấy phần anh tuấn.

"Thật sự là ngốc nữ của Diệp gia sao?" Địch Tinh lưu manh nói.

Giọng điệu này khiến Diệp Linh Cẩm có mấy phần khó chịu. "Tinh tinh thánh thú. . . . . . Thánh thú. . . . . ." Diệp Linh Cẩm dựa vào nguyên tắc kẻ ngốc hoặc là trầm mặc không nói , nếu mở miệng sẽ phải nói những lời làm cho người ta kinh ngạc không dứt.

Địch Tinh không giống Nhan Nhiễm Y thâm tàng bất lộ như vậy, nghe lời nói Diệp Linh Cẩm, mặt nhất thời tối đen: "Ngốc tử! Là trích tinh thánh thủ! Thánh thủ!"

Nhan Nhiễm Y ở một bên nhìn, nhàn nhạt cười.

Diệp Linh Cẩm lại quay đầu, lôi kéo tay áo Nhan Nhiễm Y, chậm rãi nói: "Kế mẫu. . . . . . Thánh Thú, hung. . . . . ."

"Ha ha. . . . . . Ngốc tử này đùa thật vui, nàng thật ngốc sao?" Địch Tinh nhìn có chút hả hê cười to.

Diệp Linh Cẩm nghiêm trang nhìn Địch Tinh, nói từng chữ từng chữ: "Ta, không, có, ngốc." Sau đó liền nghiêng đầu không nhìn bọn họ mà ngẩn người.

"Ha ha ha ha. . . . . . Ngươi không ngốc. . . . . . Ngươi không ngốc. . . . . ."

"Địch huynh, không biết suy tính ra sao rồi?" Nhan Nhiễm Y hỏi.

Địch Tinh thu lại nụ cười, sờ cằm nói: "Cho Diệp gia công đạo có quan hệ gì với ta? Ta cũng chỉ là đạo tặc, cũng không phải là đại hiệp gì cả, dạo này, lại có người kêu đạo tặc đi làm chuyện tốt, buồn cười, quá buồn cười."

Nhan Nhiễm Y tựa hồ sớm đoán được hắn có thể trả lời như vậy, không bất mãn, chỉ nói tiếp: "Chuyện này dĩ nhiên có lợi đối với Địch huynh. Tra ra chân tướng, Địch huynh cũng có thể miễn bị người đuổi giết, khốn nhiễu, rửa sạch hiềm nghi. Nghe nói. . . . . . triều đình gần đây muốn phái người tới tra xét. . . . . ." Còn lại khỏi cần nói.

Tặc dĩ nhiên sợ quan nhất.

Địch Tinh nhíu mày."Hừ, ta là trích tinh thánh thủ, có thể bị bọn họ bắt hay sao?"

"Dĩ nhiên sẽ không rồi, nhưng nếu mất đi nội lực, không cách nào dùng khinh công, hơn nữa hành tung bị tiết lộ."

Địch Tinh trợn to mắt, hỏi: "Ngươi. . . . . . Có ý gì!"

Nhan Nhiễm Y tiếp tục cười nhàn nhạt, tựa hồ người đang uy hiếp người khác căn bản không phải hắn. "Ý tứ dĩ nhiên chính là dược ngươi đang trúng phải, không mất đi hiệu lực nhanh như vậy đâu. . . . . . Không bằng Địch huynh lên đường cùng với chúng ta, cùng nhau tìm ra chân tướng, như thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi