NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Hoặc có thể là........... Bọn họ sẽ tiếp tục lần theo những đầu mối của Trường Sinh dẫn, cuối cùng tất cả những câu đố cũng sẽ được giải đáp............. Diệp Linh Cẩm nghĩ thế. Trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

"Ngủ đi............." Dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Nhiễm Y có chút mị hoặc, làm cho người khác không tự chủ được phải nghe lời..........

Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, nỉ non một tiếng: "Ừ....." Rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nhan Nhiễm Y chỉ để lại một ngọn đèn, rồi đóng cửa lại.

Hôm nay, bốn người bọn họ đang trên đường rời khỏi Liễu Thành đi đến Đan Thành, dường như mọi người đều cùng đến Liễu Thành nhưng dường như lại có cái gì đó không giống trước.

Vì để đảm bảo thân phận của Diệp Linh Cẩm không để người khác nhận ra, bốn người quyết định chia ra làm hai nhóm, đến Đan Thành thì hợp lại, đến lúc đó mấy người sẽ ở chung một chỗ, cho dù bị phát hiện thì cũng sẽ an toàn hơn, dù sao Đan Thành cũng là một thành trì lớn.

Quan Hoán Chi và Địch Tinh cưỡi ngựa đến Đan Thành trước để thăm dò tin tức.

Tự nhiên Diệp Linh Cẩm và Nhan Nhiễm Y sẽ tiếp tục đóng giả làm một cặp vợ chồng.

Về phần cụ thể ra sao, đại khái là như thế này: công tử văn nhã Nhan Nhiễm Y mang theo người vợ thân thể yếu đuối, hướng nội, ít nói đi từ Lịch Thành đến Đan Thành để khám bệnh, thuận tiện du sơn ngoạn thủy.

Người đi đường nhìn thấy công tử tuấn tú như vậy dắt vợ xuống xe, mua mứt quả cho vợ ăn, mua thịt cho vợ ăn đều hâm mộ nói rằng: "Tướng công như vậy có cầu xin cũng chưa chắc đã có được!" Lại tiếp tục nhìn công tử tuấn tú rất ít khi lộ diện kia vẫn đang cúi đầu không nói lời nào, lại nhìn người vợ được nhận những món đồ mà tướng công mua liền ăn ngay mà không có lấy một tiếng "cám ơn" hoặc là "cực khổ rồi", tiếp tục cảm thán: "Ai............Đáng tiếc ột công tử tuấn tú như vậy.........."

Mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, tiểu Diệp Linh Cẩm đều lặng lẽ mắng một câu: qn¬ml¬gb, chuyện tiếp theo sau đó đương nhiên là ăn món gì đó trên tay.

Dĩ nhiên, việc hai người cùng đồng hành ngày thứ nhất thì đến buổi tối cũng đụng phải chuyện của tất cả các nam nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết, hai người ngủ chung một gian phòng.

Bọn họ là vợ chồng, nhất định phải ngủ cùng một gian phòng.

Vì vậy, theo những tình tiết trong tiểu thuyết, nam nữ nhân vật chính phải có một phen xấu hổ, hoặc là bắn ra những tia lửa mập mờ, hoặc cũng phải là một trận thiên lôi địa hỏa.

Nhưng mà, tình huống như thế mà phát sinh trên người Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm, không có khả năng. Một người là kẻ ngốc, một người là mẹ kế, nói rộng ra thì quan hệ của bọn họ là giữa kẻ ngốc và người bình thường, nói cụ thể hơn thì quan hệ của bọn họ xem như là quan hệ mẹ con.........

Hơn nữa, Nhan Nhiễm Y cũng không phải là người lương thiện gì............

Kết quả là...............

"Cẩm nhi, ngủ đi........"

Bọn họ mới rời khỏi Liễu Thành, ở trong một khách điếm trên một trấn nhỏ bên cạnh Liễu Thành, vừa đến thì chọn phòng hảo hạng. Đúng là phòng hảo hạng có khác đúng là thật tốt, có nhiều thứ còn có một cái tháp nghỉ ngơi.

Giờ phút này, Diệp Linh Cẩm bị mẹ kế thân ái nhà nàng đem "khuê nữ" ngốc nghếch lừa đến trên tháp, để nàng ngủ ở đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi