NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

Diệp Linh Cẩm kìm nén nằm ở trên tháp, hai tay nắm chặt chăn, im lặng câm nín.

"Ngoan................Mấy ngày nữa đến Lạc Thành, chúng ta sẽ thuê một con thuyền, đi đường sông........"

Diệp Linh Cẩm: ".................." ┭┮﹏┭┮ Hiện tại...................ta chỉ muốn giường.........

Dĩ nhiên, Nhan Nhiễm Y không thể nghe thấy được.

Chỉ thấy sau khi hắn lừa được Diệp Linh Cẩm an phận nằm xuống xong, thẳng lưng tiêu sái đi đến mép giường, cởi áo tháo thắt lưng ra..............Dĩ nhiên, vẫn mặc trung y.

Màu trắng, vải vóc sáng bóng bao quanh thân thể Nhan Nhiễm Y, nhất là khi hắn cởi quần áo mà vẫn như đang biểu diễn............ Diệp Linh Cẩm nhìn thấy hơi đỏ mặt.

Quả nhiên, để cho "khuê nữ ngốc nghếch" nhìn.......... Diệp Linh Cẩm không biết là mình nên cảm thấy may mắn vì được an toàn, hay là nên buồn bực vì mình không có mị lực.

Một đêm này, dĩ nhiên không hề phát sinh chuyện củi khô gặp phải mồi lửa.

Một đêm ngủ trên tháp khiến xương sống Diệp Linh Cẩm đau vô cùng, nhìn đến Nhan Nhiễm Y, sáng sớm đứng lên, khuôn mặt đầy vẻ thích ý tinh thần phấn chấn.

Một cảnh tượng như này, dường như khi tiểu nhị vừa vào phòng đã hiểu sang cái gì đó, khi hắn đi qua Diệp Linh Cẩm còn ngượng ngùng cười một tiếng.

Diệp Linh Cẩm rất muốn vỗ vai tiểu nhị, hỏi một câu: anh em, ngươi đã nhìn thấy cái gì..........

Đoạn đường này, dường như Nhan Nhiễm Y và nàng rất nhàn nhã, thật giống như du sơn ngoạn thủy. ╮( ̄﹏ ̄)╭ dĩ nhiên chỉ là người ngoài nhìn được như vậy. Để ột người bình thường dẫn theo một kẻ ngốc lại có thể vui chơi rất sung sướng, trừ phi người bình thường đã bị đồng hóa.

Tuy nhiên, không phải cả ngày lẫn đêm phải buồn bực ngồi trong xe ngựa, nhìn được cảnh sắc xinh đẹp xung quanh, cảm nhận vẻ thuần phác của dân gian, không có cái gì mà người giang hồ đuổi giết hoặc tìm bọn họ gây phiền toái, ngược lại tâm tình Diệp Linh Cẩm tốt lên hơn nhiều.

Thật sự hy vọng có thể vĩnh viễn nhẹ nhàng như vậy...........Nhưng mà.......... Không biết khi nào có thể bắt đầu, trong lòng Diệp Linh Cẩm đã không bỏ được Trường Sinh dẫn........... Nhưng mà, Diệp Linh Cẩm cảm thấy mặc dù không bỏ được, nhưng nàng vẫn muốn cách xa chuyện này.

Hai ngày cứ chậm rãi trôi qua như vậy, giờ đang là giờ ngọ, bọn họ đã đến Lạc Thành. Lạc Thành tọa lạc bên một dòng sông, lại có thể tổ chức giao thông, cho nên giao thông đường thủy hết sức phát đạt. Phần lớn mọi người ở đây trước kia đều sống trên sông nước, nên mọi người ở Lạc Thành được bồi dưỡng bởi hơi nước, nam tuấn lãng thanh tao, nữ xinh đẹp động lòng người.

Cuộc sống trên nước ở Lạc Thành hết sức náo nhiệt, đúng là một nơi có nước. Buổi sáng, người bán hàng rong rong ruổi trên những con thuyền hoa, chở hàng hóa trên thuyền, cũng có người bán hàng rong trực tiếp thay đổi luồng nước đi đến chỗ người ta, hát ca dao, nếu có người muốn mua đồ, có lẽ sẽ trực tiếp để rổ xuống, để tiền trong rổ, ngoài cửa sổ có thể là một thiếu nữ, một thiếu nữ dịu dàng nước.

"Ngồi thuyền..........." Diệp Linh Cẩm dùng một tay lôi kéo y phục Nhan Nhiễm Y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi