NGỐC!

ở một nơi khác....

ánh chiều tà bắt đầu bao phủ khắp nơi, tại một biệt thự, các giúp việc chạy xuôi chạy ngược với những vật dụng trên tay. Họ đang trang hoàng lại khu vườn lộng lẫy phía sau, bởi tối nay là một ngày khá là đặc biệt, sinh nhật của Nhiên.

Khi ánh sáng từ mặt trời không đủ để thắp sáng khu vườn nữa, từng hàng ánh sáng vàng nhẹ huyền ảo bắt đầu le lói, làm màu xanh của khu vườn bắt đầu bừng sáng, nổi bật không kém là những cây cột khổng lồ và những bức tượng đầy tính nghệ thuật đặt khắp nơi.

Giữa sân là một đài phun nước nhiều tầng, nước từ trên chảy xuống thanh thoát, nhẹ nhàng, như có tráng một lớp bạc lấp lánh.

Những bàn đồ ăn đầy ắp đã được chuẩn bị đầy đủ, thơm phức, nhưng không át được hương hoa lan tỏa với màu trắng là chủ đạo, màu sắc của hoa được nổi bật, hài hòa với sắc cảnh.


Các khách mời cũng đã đến đông đủ, từ những ông chủ to béo, đến những nàng tiểu thư thướt tha xinh đẹp trong những bộ váy bắt mắt. Tất cả hòa quyện, tạo nên một không gian sang trọng, khiến những kẻ bình thường khi bước vào đây cũng có thể chết vì choáng ngợp.

Trên tầng thượng, Nhiên đứng từ trên nhìn xuống, nhếch miệng cười.

"Tất cả sẽ là của mình!"

***

- Anh đã tới chưa? – Hoành ngồi trong phòng, từ cửa sổ, anh cũng có thể cảm nhận được quang cảnh nhộn nhịp bên ngoài ngay lúc này.

- Một nửa chặng đường. Anh ta sao rồi? – Giọng Khải vang lớn trong điện thoại của Hoành, tiếng gió ồn ào không kém.

- Anh ta ngoan ngoãn ở nhà ba hôm nay rồi, hôm nay cũng vậy – Hoành lạnh lùng nói.

- Được. Có thể tối nay tôi sẽ đến nơi – Khải tắt máy, phóng chiếc mô tô đi với vận tốc tối đa.


Hoành khẽ để điện thoại lên bàn, anh lẳng lặng nhìn ra ngoài. Hoành đang cầu mong... Khải sẽ cứu được Kỳ, trước khi Nhiên ra tay.

*cốc cốc*

- Cậu chủ, bữa tiệc đã bắt đầu, có lẽ cậu cũng nên ra – Tiếng quản gia vang lên phía sau cánh cửa. Hoành mở mắt, nhìn vào không trung.

- Tôi ra ngay!

***

Ngoài bãi biển, từng đợt sóng vỗ vào bờ, rồi thấm vào cát, để lại những bọt sóng trắng xóa còn đọng lại trên đó.

Cái màu đỏ rực ôm lấy bãi biển, nhuộm thành một sắc cam mát rượi, dịu mắt.

Lân vẫn chăm chú nhìn chân Kỳ, tìm hiểu lý do tại sao Kỳ lại đau. Có khi nào nhiễm trùng? Thế thì nguy thật!

Trong khi đó, Kỳ chuẩn bị giơ chân lên đạp Lân thì cô nhìn vào gương mặt đó. Lân đang lo lắng cho cô sao? Kỳ từ từ hạ chân xuống. Kỳ không nỡ.

- Cậu... gần đây có còn tìm Thu nữa không? – Kỳ hỏi.


- Cô đoán xem! – Lân không ngẩng đầu nhìn cô, trả lời.

Kỳ tức giận, cô im lặng. Thấy Kỳ không nói gì nữa, Lân lên tiếng.

- Có lẽ... yêu một người... là nhìn người ấy hạnh phúc. Tôi đã không còn tìm Thu nữa. Cô yên tâm rồi chứ?

Kỳ nhìn mặt Lân chăm chú hơn, chợt cô lên tiếng.

- Nếu... tôi bỏ trốn được thì... cậu sẽ như thế nào?

Lân nhướn mày nhìn Kỳ khó hiểu. Cô nàng này lại tính làm gì nữa đây.

- Cô vốn không thể thoát khỏi tôi – Lân nhún vai.

- Tôi chỉ ví dụ thôi. Lỡ như vậy thì sao? – Kỳ lúng túng.

Lân nhìn Kỳ, ánh mắt bắt đầu sẽ trở nên nghiêm túc hơn.

- Tôi.. không biết. Có thể sẽ chết! – Lân nói, giọng phảng phất buồn.

Lân ngồi bên cạnh Kỳ, mắt anh dán ra biển.

- Vì đã không hoàn thành nhiệm vụ! – Lân tiếp lời.
Kỳ cũng theo ánh mắt Lân, nhìn ra biển.

- Đáng không? – Kỳ xụ mặt, nhìn xuống chân, ngọ nguậy.

- Đáng! – Lân chắc nịch.

- Tại sao? – Kỳ quay mặt nhìn Lân, đôi mắt nheo lại.

Lân cười cười, nhìn Kỳ.

- Bởi để có được tôi như hôm nay... tất cả đều nhờ cậu chủ - Rồi Lân nhìn lại ra biển, cười khẩy một cái. Thực chất, trong lòng anh cũng không mong có một cái hoàn cảnh như vậy. Nếu hôm đó... anh không được cứu, nếu hôm đó... anh chết có lẽ hay hơn.

Kỳ nhìn Lân.

- Tôi là đứa trẻ mồ côi. Tôi cũng không biết, chỉ biết mình từ khi bắt đầu biết nhớ thì đã sống trong một gầm cầu gần một cái chợ. Như một bản năng, tôi xin ăn để sống qua ngày.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

- Bắt lấy nó! – Tiếng một người đàn bà vang lên một cách chói tai.
Cậu bé hoảng loạn tay cầm ổ bánh mì mới trộm được, chạy hụt hơi.

*oạch*

Cậu bé vấp phải đá, té nhoài, gương mặt lấm lem bùn đất, ổ bánh mì rơi trên đất dình đầy bùn. Cậu mếu mặt lại, vì đau, vì sợ, vì ổ bánh mì.

- Mày đây rồi! – Người đàn bà to béo rốt cuộc cũng chạy tới, không nhân nhượng cho cậu một cái tát.

Như phản xạ, cậu co người lại, che đi gương mặt xanh xao để tránh những cú giáng tiếp theo.

Người phụ nữ đó như không có tim, lạnh lùng đạp cậu bé, mặc dù trên gương mặt cậu đã xuất hiện những vệt máu.

Sau trận đòn dữ dội, bà ta cũng dừng lại, liếc cậu bé lần cuối, bà ta liếc ổ bánh mì, cười khẩy, vô tâm đá ổ bánh đó xuống vũng nước xong bước đi.

Những giọt nước mắt lại rơi, nhòe cùng với máu, cậu bé cố gắng nhướn đầu tìm kiếm ổ bánh mì, cậu cầm nó lên, không ngần ngại đưa vào miệng.
Vừa ăn cậu vừa khóc. Vì đói nên cậu mới làm vậy. Cậu muốn xin lỗi người phụ nữ kia. Nhưng cậu không thể. Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi, tay cậu run run đưa ổ bánh mì lên miệng, ngấu nghiến.

- Thật là bẩn!

Sau giọng nói, ổ bánh mì rơi khỏi tay cậu bé, văng ra xa bởi một cú đá của ai đó.

Ngước mặt lên, cậu thấy một cậu nhóc, có lẽ lớn tuổi hơn cậu.

Cậu ta đang mặc một bộ đồ màu trắng, sang trọng. Đôi mắt đầy uy nghiệm, quyền lực.

Cậu bé đơ người một lúc, nhưng cơn đói lại lôi cậu về hiện thực. Cậu tiếp tục mò mẫm ổ bánh mì, tiếp tục đưa lên miệng, chưa kịp ăn, một lần nữa chiếc bánh mì lại văng ra xa.

Cậu bé lại đưa mắt nhìn thằng nhóc mặc bộ đồ trắng. Ánh mắt pha tia giận dữ. Nhưng vẫn ngoan cố cầm ổ bánh lên ăn. Như hai lần trước, cái bánh lại văng ra. Nhưng lần này cậu bé kia dùng chân dẫm lên ổ bánh mì làm nó nát, hòa lẫn với cát.
Cậu bé tức giận thực sự, liếc cậu bé kia.

- Mày làm cái gì vậy hả? – Cậu liền lao lên. Nhanh như chớp, cậu bé kia tránh được. Không những vậy còn tung một cú đá làm cậu bé văng ra xa.

Nhưng cậu bé cũng đứng dậy ngay lập tức, lao về phía cậu bé kia.

- Trả bánh lại cho tao! – Cậu bé tiếp tục lao lên.

*bốp*

Không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cậu bé lại nằm dưới đất.

- Tôi đã nói là nó bẩn rồi. Không nghe hả? – Cậu bé kia lạnh lùng nói. Gió thổi làm mái tóc đen phấp phới, khiến cho đôi mắt quyền lực kia mập mờ bí ẩn.

Cậu bé kia tiến tới chỗ cậu bé đang ngồi dưới đất, từ tốn nói.

- Tôi là Lưu Hạo Nhiên! Có muốn theo tôi không? – Cậu bé kia đưa một bàn tay ra, đỡ cậu bé dậy.

Cạu bé ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cậu bé kia đang đứng trước mặt mình.
- Tôi sẽ đi Mỹ, ngay bây giờ! Cậu hãy đi cùng tôi!

Đầu óc cậu bé mơ hồ. Đi Mỹ? Tim cậu đập nhanh. Cậu đang mơ à? Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

- Tôi không muốn nói lần thứ ba. Đi hay không? – Ánh mắt cậu bé kia đầy cương nghị.

Cậu bé chợt choáng ngợp. Cậu nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay cậu nhóc kia. Cậu không muốn nghĩ thêm gì nữa. Đi Mỹ sao? Cậu được đi Mỹ? Niềm vui dâng lên trong tim cậu ngập tràn.

Cậu sẽ không cần ăn xin nữa? Không cần ngủ dưới gầm cầu đầy chuột và muỗi? Không phải ăn cắp bánh mì? Không phải bị đánh? Không bị người khác xem thường? Thật sao? Đây là giấc mơ sao?

Trước mặt cậu bây giờ chỉ có cậu bé kia. Cậu bé đã vạch cho mình một con đường. Nếu cậu bé đó đi đâu... mình sẽ đi theo đó. Chắc chắn là vậy.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Màu trời đang dần chuyển tù đỏ sang tím, vài tia nắng cố gắng vươn mình thoát khỏi những đám mây, tạo nên những vệt sáng nhạt nhòa trên bầu trời, gió thổi cuốn câu chuyện của Lân ra biển khơi, đến bên tai Kỳ, nhẹ nhàng, buồn bã. Kỳ mím môi, khẽ xoay gương mặt nhìn Lân, vài sợi tóc làm vướng tầm nhìn của cô.

- Tôi... không biết đó là may mắn hay là một... bi kịch. Tôi đã không biết từ lúc đó cuộc đời tôi đã chuyển sang chiều hướng tốt đẹp hay... lao vào vùng tăm tối – Lân vẫn đều giọng – Mọi thứ rất choáng ngợp, tôi nghẹt thở... lần đầu tiên tôi được ăn một ổ bánh mì sạch sẽ đến vậy, lần đầu tiên tôi được uống loại nước ngon đến vậy, lần đầu tiên tôi không phải ăn xin, lần đầu tiên tôi được ngủ ngon giấc... – Đôi mắt Lân sáng rực, đôi môi khẽ nhếch lên, như ý cười, nhưng trong phút chốc Kỳ thấy nó trở nên cay đắng.
- Tôi dã không biết khi đặt chân lên đất Mỹ... là chuỗi ngày còn hơn địa ngục – Lân ngước mặt lên, nhìn phía chân trời, giọng đay nghiến.

Nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhìn Kỳ.

Kỳ vẫn đưa đôi mắt bất ngờ nhìn Lân vì phản ứng vừa rồi của anh. Lân chợt xoa đầu Kỳ, cười.

- Đừng nhìn tôi như vậy.

- Kinh khủng lắm sao? Họ... làm gì cậu à? – Kỳ lắp bắp, sự tò mò của Kỳ càng lúc càng lớn dần. Kỳ như bị cuốn vào câu chuyện của Lân.

Lân thở hắt ra, anh vẫn nhìn Kỳ, đôi môi nhếch lên.

- Đúng! Kinh khủng... còn hơn địa ngục! – Ánh mắt Lân ánh lên những tia buồn bã.

Kỳ im lặng nhìn Lân, đôi mắt càng mở to ra hơn.

- Tôi... đã gϊếŧ người... lần đầu tiên khi 10 tuổi! – Lân lạnh lùng nói, cứ như phả một luồng hơi lạnh vào sống lưng Kỳ. Cô khẽ rùng mình, miệng như không thể ngậm lại được, đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào Lân.
Lân nhếch mép cười, gường mặt anh đối diện với mặt đất, hai khuỷu tay khẽ chống lên đầu gối che đi gương mặt chua xót. Anh biết mà. Khi nghe điều này, ai mà không sợ anh chứ? Dưới mắt họ, anh như sát nhân, tàn bạo, ác độc....

- Chạy trốn cùng tôi!

Lân nhíu mày, thoáng ngạc nhiên khi nghe Kỳ nói, rồi anh ngước mặt lên nhìn Kỳ, đôi mắt kiên định của Kỳ xoáy vào anh.

- Hãy giúp tôi chạy trốn. Tôi và cậu... hãy cùng chạy trốn. Được không? Hoành là bạn của tôi. Chắc chắn cậu ấy sẽ giúp được cậu – Kỳ nói, ánh mắt càng lúc càng sáng.

- Đừng đùa! – Lân nói, giọng nghẹn lại – Hạo Nhiên không phải là người đơn giản. Nếu anh ta muốn thì không gì có thể cản nổi! – Rồi Lân đưa mắt nhìn Kỳ - Kể cả gϊếŧ tôi.

Đôi mắt đanh lại, Kỳ chuyển hướng mắt nhìn bãi cát vàng.
- Chắc chắn... sẽ có người cứu tôi! Lúc đó... hãy chạy trốn cùng tôi – Kỳ đề nghị.

Lân hướng mắt lên trời, anh nhìn bâng quơ, sau đó mấp máy môi.

- Về thôi. Muộn rồi – Rồi Lân đứng dậy, quàng tay cô qua cổ mình.

- Bọn tôi sẽ giúp cậu mà – Kỳ nói, nhưng Lân vẫn từ từ cõng Kỳ lên, anh bước đi trên cát. Những bước chân in trên cát, được sóng cuốn đi. Bước chân thật cô đơn.

Lân nhìn vào hư vô, ánh mắt như phủ một lớp sương mỏng mơ mảng. Chạy trốn? Từ lâu... Lân đã không nghĩ đến từ đó. Rồi anh mỉm cười.

END CHƯƠNG 40

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi