NGỌT KHẮC VÀO TIM

Toàn cả người ở phim trường lập tức quay đầu nhìn qua. 

Trì Yên còn nhớ rõ ý của câu tiếng Anh, đặc biệt là câu chúc may mắn của Khương Vận giống như là một chậu nước lạnh dội lên đầu cô, từ ngoài vào trong đều lạnh toát 

Trước khi đi đến, Trì Yên nhỏ giọng thương lượng với Khương Vận: “Chị, trước mắt chị đừng nói với Khương Dịch……”

Nụ cười của Khương Vận vẫn chưa thu lại, “Em yên tâm, chị tuyệt đối không nói đâu.”

Trì Yên cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn chưa kịp nghĩ lại, đã bị đạo diễn gọi đi rồi.

Vì là bộ điện ảnh huyền nghi, nên mấy cảnh yêu đương là để phục vụ cho cốt truyện mà thôi, vì thế cũng không cần hở quá nhiều, chỉ cần tạo ra một loại cảm giác ái muội là được.

Chỉ cần đoạn đầu và đoạn sau thôi 

Mục đích rất đơn giản, chính là để người xem biết đoạn này có một cảnh giường chiếu, vì vấn đề chừng mực nên không quay hoàn toàn hoàn toàn.

Cái gọi là đoạn đầu, chính là việc đoạn nữ chính và nạn nhân cởi đồ cho nhau.

Tuy Trì Yên vẫn không quen tiếp xúc gần gũi với nam minh tinh, nhưng ít nhất đã không tính là quá bài xích nữa rồi, hơn nữa trước kia cởi áo sơmi cho Khương Dịch không ít lần, ba cái giơ tay đã cởi được áo của đối phương rồi. 

Không đến ba giây, đạo diễn bên kia đã hô một tiếng “cut”.

Đạo diễn là một người đàn ông trung niên, sau khi gào lên mấy câu vang dội, thấy hai người kia đồng thời quay đầu nhìn qua, lại giơ tay chỉ chỉ Trì Yên: “Cởi  chậm một chút…… Cô cởi nhanh quá”

Trì Yên: “……”

Phó đạo diễn ngửi thấy mùi thơm, “Nhìn chắc là chưa có bạn trai, cởi áo sao lại thuần thục thế?”

Chị có bạn trai rồi mà cởi đồ của đàn ông sợ còn chậm hơn Trì Yên nhiều. 

Khương Vận nhìn bên tai Trì Yên với tốc độ mắt thường có thể thấy từ từ đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại vẫn trắng ngần, “Con bé kết hôn rồi.”

“Cái gì?”

Không đợi chị lặp lại một lần nữa, di động Khương Vận đã vang lên trước.

Chị nhìn tên báo, sau đó nâng màn hình lên, quơ quơ trước mặt người kia: “Chồng con bé gọi điện thoại tới.”

Phó đạo diễn kinh ngạc không khép được miệng: “Khương Dịch?”

Khương Vận đưa tay “Xuỵt”, đi sang bên cạnh mấy bước mới nghe điện thoại. 

Người bên kia chỉ vô cùng đơn giản gọi một tiếng “Chị”.

Khương Vận quay đầu nhìn Trì Yên còn đang quay Love scenes, hảo tâm nhắc nhở: “Trước em đừng nên tới đây?”

“Sao vậy?”

“Chị sợ em đến đây sẽ chịu không nổi đả kích.”

Bên kia có tiếng đóng cửa ô tô, ngay sau đó là tiếng khởi động xe.

Tiếng còi không dứt bên tai, giọng Khương Dịch vẫn nhàn nhạt: “Đang diễn cảnh hôn à?”

…… Đâu chỉ là diễn hôn.

Khương Vận ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Dịch, chị là vì muốn tốt cho em thôi.”

"Nói địa điểm cho em.”

Khương Vận cười một cái, môi đỏ khẽ nhếch, bộ dạng giống như đợi xem kịch vui nhanh chóng nói ra địa chỉ.

-

Bên này Trì Yên quay cũng không thuận lợi lắm

Đây không phải là lần đầu tiên diễn cảnh thân mật, nhưng Trì Yên vẫn không thể nào tập trung nổi.

Tâm trí không yên, chờ nam diễn viên cởi hết nút áo, lúc cổ áo trượt xuống bả vai, Trì Yên mới phản ứng lại.

Bên trong cô vẫn còn mặc một cái áo ngực ren, ngực che đậy rất tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy mất tự nhiên, mãi đến khi đạo diễn lại hô cut.

“Trì Yên, cô phải chủ động, chứ không phải là bị động.”

Cô bé này rất ít khi để xảy ra vấn đề kiểu này, gần một tháng quay này, mỗi cảnh diễn đều phát huy rất khá, nên giọng cả đạo diễn vẫn khá ôn hòa.

Trì Yên cấu một cái lên đùi, cảm giác đau đớn dâng lên, cô lập tức tập trung lại.

Lại quay lại cảnh trước, nhanh chóng một lần là qua.

Lúc nghỉ giữa giờ, Trì Yên cũng không mặc quần áo kín lại hoàn toàn, áo cũng chỉ cài đến nút thứ ba mà thôi, vì thế xương quai xanh và phần cổ bị lộ ra bên ngoài, trắng nõn liêu nhân.

Khương Vận nhịn không được nhìn mấy lần, đưa qua một ly nước ấm: “Cảnh cuối hôm nay, em đoán mất bao lâu thì quay xong?”

Trì Yên lật lật kịch bản —— sau khi xong việc so lúc ban đầu thì đơn giản hơn nhiều. 

(Đừng hỏi tui là xong việc gì và ban đầu gì)

Lúc này nạn nhân đã bị giải quyết trong quá trình đạt đến cực lạc khoái hoạt, nên trên màn ảnh chỉ có hình ảnh nữ chính rời khỏi người gã, sau đó xuống giường, thong thả ung dung mặc quần áo.

Là áo sơmi nam, áo to thùng thình, qua gối tầm 10cm 

Màn ảnh lại chuyển, phối hợp với gương mặt thanh thuần kia, toàn bộ hình ảnh quỷ dị mị hoặc đến không chịu nổi.

Trì Yên khép lại kịch bản, “Hơn mười phút ạ.”

Cô vẫn có tự tin với bản thân

Khương Vận: “Em biết cảnh trước quay bao lâu không?”

“…… Không biết ạ.”

“Nói chính xác là bốn mươi bảy phút.”

Trì Yên sờ sờ cái mũi, vừa rồi trạng thái của cô quả thật không ổn.

Khoảng cách với nam diễn viên kia gần quá, cả người cô đều không quen với mùi hương nam tính ấy, hơi không chú ý một chút là dễ dàng bị phân tâm.

Khương Vận lại nhìn di động, sau một lúc lâu, thở dài: “Tiểu Trì, hỏi em một  vấn đề.”

“Hỏi gì ạ a?”

“Em có muốn gặp Khương Dịch không?”

“Khi nào cơ?”

“Bây giờ.”

Trì Yên trả lời rất nhanh, không chút do dự: “Không muốn.”

Nếu để Khương Dịch nhìn thấy cảnh diễn này, người nọ còn không biết muốn thu thập cô thế nào đâu.

Trì Yên không dám tưởng tượng, vừa muốn lắc đầu lại để xác định một chút, lại nghe phía sau có người nói một câu: “Nhưng Khương Dịch muốn gặp em.”

“……”

Trì Yên sửng sốt vài giây, đầu cũng không dám quay lại, đưa tay vội vàng cài nút áo. 

Rất nhanh, giọng phó đạo diễn đã truyền đến, rất quen thuộc gọi một tiếng: “Tiểu Dịch.”

Phó đạo diễn với Khương Vận là bạn tốt, Trì Yên không kinh ngạc gì với việc chị quen Khương Dịch cả

Điều duy nhất cô không thể tưởng tượng được chính là, Khương Dịch đêm qua còn gọi điện thoại với cô, hôm nay đã bay từ trong nước sang đây rồi.

Cài hết nút áo, Trì Yên lại nghe được phó đạo diễn hỏi anh: “Tới làm gì thế?”

“Người nhà tới thăm ban.”

Trì Yên: “……”

Trước kia lúc quay cảnh bình thường cũng không thấy anh đến thăm.

Hai người cũng không nói được bao nhiêu, phó đạo diễn đã nhanh chóng đi qua chỉ đạo diễn viên.

Trì Yên ngẩng đầu lên, mới phát hiện Khương Vận không biết từ khi nào đã chả thấy bóng dáng đâu. 

Cô vẫn còn đưa lưng về phía anh đứng, nhưng vẫn có thể cảm giác được anh đang bước đến gần, chỉ vài giây, Trì Yên đã bị anh ôm từ phía sau lưng, cằm anh tựa lên vai cô, lúc nói chuyện còn tỏa cả ra khí lạnh: "Không muốn thấy anh?" 

Trì Yên không nói gì.

Thời gian nghỉ ngơi không đến năm phút, cô đang suy nghĩ là nên thừa dịp bây giờ khai thật ra luôn hay là đợi lát nữa để Khương Dịch tự nhìn. 

“Vậy anh về nhé?”

Khương Dịch nói, tay quả nhiên buông lỏng, vừa muốn thu lại đã bị Trì Yên cầm lấy: “Muốn”

Cô nhẹ nuốt một ngụm nước miếng, “Cái kia……”

Trì Yên vẫn không tìm được từ thích hợp.

Cô quay đầu nhìn Khương Dịch, anh đúng lúc cũng đang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, ẩn ẩn mang theo ý cười: “Làm sao?”

Trì Yên vô thức chột dạ, miệng giật giật, dứt khoát gõ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói sạch ra: “Lát nữa em phải quay 1 cảnh giường chiếu.”

Khương Dịch không đáp.

Một hồi lâu, Trì Yên mới nghe được ạn lặp lại hai chữ kia một lần, gằn từng chữ một: “Giường —— diễn?” (Cảnh giường chiếu)

Quả nhiên tức giận.

Bên tai Trì Yên nóng lên: “Cũng có chừng mực lắm.”

Mới nói xong, cũng không đợi Khương Dịch đáp, Trì Yên đã chui ra khỏi lòng anh, chạy tới để chuyên viên trang điểm bên kia sửa sang lại cho mình.  

Tóc cô vẫn chưa cắt, bây giờ vẫn dịu dàng xõa trên vai, bên trên có mặc một cái áo sơmi trắng, bên dưới mặc một cái quần dài màu đen. 

Nhưng cảnh diễn tiếp theo lại yêu cầu trang phục khác, Trì Yên cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.

Năm phút sau, vẫn là áo sơmi trắng, nhưng lại biến thành áo sơmi trắng của nam. 

Mà phía dưới, quần dài đen lại đổi thành một cái quần đùi siêu ngắn màu sáng, bị vạt áo sơ mi hoàn toàn che mất, chỉ cần không làm động tác quá lớn thì cơ hồ là không nhìn ra nổi —— đây cũng là lí do để phòng ngừa nên mặc đồ sáng.

Trì Yên vừa ra ngoài, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.

Vì là cảnh diễn đặc biệt nên ở trong phim trường khá ít người, trừ nhân viên công tác và quay phim cầm thiết, tất cả đều bị đuổi ra ngoài. 

Trì Yên vừa định nhẹ nhàng thở ra, kết quả chỉ chớp mắt, đã thấy người đàn ông từ bên ngoài tiến vào, sau đó đến gần, ngồi xuống.

Khoảng cách từ anh đến cô rất gần, Trì Yên có thể tinh tường thấy khóe miệng nhẹ cong của anh, cùng với cả ngón tay đã để sẵn lên nút cà vạt. 

Mà bên cạnh anh, đạo diễn lại ra dấu cho cô

Cảnh cuối cùng của hôm nay chính thức bắt đầu quay.

Trì Yên cố hết sức xem nhẹ ánh nhìn đang bám dính trên người mình, toàn tâm hóa thân vào nhân vật, nhưng vừa lên giường, đại não cô chớp mắt đã rỗng tuếch.

Nam diễn viên nhìn cô nửa ngày không nói gì, dùng khẩu hình hỏi cô: “Quên thoại à?”

Trì Yên hơi mất tự nhiên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông như đang  cười chế nhạo kia: “Khương Dịch, anh có thể ra ngoài trước không a?”

Môi đã hồng, tai cũng hồng, ngay cả vành mắt lúc này cũng phiếm hồng.

Khương Dịch mặt không đổi sắc: “Không thể.”

Trì Yên cảm thấy muốn điên lên rồi, cắn cắn môi, chỉ có thể lại tâm không cam tình không nguyện tiếp tục.

Khương Dịch ở bên cạnh nhìn, cô thật sự thấy lúng túng.

Cũng may đoạn cuối lại không có nhiều cảnh thân mật, chỉ có một đoạn mặc quần áo, động tác vừa chậm vừa mềm mại, vì phải bộc lộ ra cảm giác đối lập mãnh liệt.

Cảnh này quay xong, Trì Yên thật sự cảm thấy mình cũng điên rồi.

Sau khi thay quần áo xong, Trì Yên không ra ngay, cọ tới cọ lui phòng thay đồ không muốn ra ngoài.

Bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó là giọng đàn ông thấp thấp: “Còn không ra, là anh sẽ vào đấy.”

Trì Yên cài nút áo khoác cẩn thận, dẫm giày cao gót đi ra.

Khương Dịch đang chờ ở bên ngoài, thấy cô xị mặt, giơ tay nhéo nhéo má trái của cô: “Cười một cái.”

Hừ.

Trì Yên: “Em cười không nổi.”

“Em cười không nổi,” anh hơi cười, hỏi lại: “Bà xã, vậy anh có phải nên khóc không?”

Trì Yên: “……”

Khương Dịch cúi thấp đầu, tay ấn lên vai  cô, “Ngoan, hôn anh một cái, anh có thể coi như hôm nay không có việc này.”

Lại cúi thấp hơn nữa.

Trì Yên thật sự tin thế, đôi tay nhẹ giữ lên tay anh, vì đi giày cao gót, nên hơi nhón chân là tới, hôn lên môi anh một cái, liền ở nam nhân trên môi hôn một chút, tinh tế tỉ mỉ.

Không đến ba giây, người đàn ông đã cúi xuống, hôn lại lên mặt Trì Yên. 

Cô nghe thấy Khương Dịch nói: “Lừa em đó.”

Trì Yên sửng sốt, ánh mắt lóe lên, không đợi cô quay đầu lại nhìn, vành tai đã tê rần.

Người đàn ông cắn nhẹ lên vành tai cô, giọng hơi thấp lại vừa khàn: “Trì Yên, em chờ đó cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi