NGỌT KHẮC VÀO TIM

Khương Dịch chưa bao giờ nói suông cả.

Anh bảo Trì Yên chờ thì Trì Yên tuyệt đối sẽ tránh không thoát.

Có khả năng là do cấm dục quá lâu nên mới có thể phóng túng thế, buoor tối giống như thế nào cũng không đủ vậy.

Sáng hôm sau Trì Yên phải quay phim, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, mọt chân đáp thẳng Khương Dịch xuống giường. 

Người rơi xuống có tiếng động lớn, Trì Yên lập tức tỉnh táo lại, mắt đang híp cũng nhanh chóng mở ra. 

Khương Dịch cũng không vội vã đứng lên, chỉ giơ tay đè đè ấn đường, cong môi như cười như không: “Mưu sát chồng à?”

Trì Yên vốn đang lo lắng anh ngã có đau không, nhưng vừa nghe câu này thì cô cũng lười nói lí với anh, ôm gối với chăn xuống giường. 

Lúc này anh mới đứng dậy túm chặt tay cô: “Đi đâu?”

“Em đi ngủ sô pha.”

Chuyện này nếu thật sự cứ nói tiếp, Trì Yên đúng là cảm thấy mình đuối lý thật.

Khương Dịch không phải người trong giới, thấy cô quay kiểu cảnh này nhất định không thoái mái trong lòng, nếu là ngày thường còn được, nhưng mấu chốt là 8h sáng mai phải đến phim trường rồi, nếu cứ lăn qua lộn lại nữa, ngày mai Trì Yên nhất định không rời giường nổi. 

Cô cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn chưa bị t*ng trùng xông lên não, lấy chăn che ngực, thấp giọng nói: “Tay, bỏ ra.”

“Ngủ chung”

“Mai em còn phải đi làm.”

Khương Dịch: “Mai anh cũng phải đi làm.”

Trì Yên gật gật đầu, "Vì thế, hôm nay em không thể ngủ chung với cầm thú chỉ dùng nửa thân dưới đẻ le nói chuyện được."

Khương Dịch: “……”

Cô nhóc này…… Đây là nói vòng để mắng anh à?

Những lời này quả nhiên dùng được, Khương Dịch thu tay về.

Trì Yên vừa muốn đi, tay lại bị giữ lấy, cô bị anh hơi dùng lực túm lại, trời  đất quay cuồng một trận, cô lại bị Khương Dịch đè lên giường.

Cô chớp chớp mắt, tim đập nhanh hơn, giọng cũng có chút không xong đến nơi: “Anh dám……”

“Anh không dám,” Khương Dịch cong cong môi, không nhịn được lại hôn lên khóe môi cô,  “Anh ngủ sô pha.”

Trì Yên mơ màng, chờ đến khi phản ứng lại, trước mắt đã trống trải.

Trên đỉnh đầu ngoài đèn thủy tinh đèn và trần nhà, thì chẳng còn gì khác nữa. 

Khương Dịch thật sự ngủ ở sô pha, Trì Yên ngược lại cũng không ngủ được.

Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, cũng không biết qua bao lâu, mới nặng nề  ngủ thiếp đi

Sáng hôm sau Trì Yên dậy sớm, trời vẫn còn tối, cô đã hết buồn ngủ.

Khương Dịch nằm trên sô pha ở cách đó không xa, thân người cao lớn, nhìn thế nào cũng thấy chật chội.

Trì Yên nhẹ nhàng dậy, đi đến bên sô pha kéo chăn lên cho anh.

Lúc này cô mới nhìn đồng hồ treo trên tường, mới hơn 5 giờ.

Trì Yên ngáp một cái, ngồi xổm bên cạnh sô pha, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của anh.

Vì sợ đánh thức anh, Trì Yên chỉ dám thở nhẹ. 

Qua một lát, đến bản thân cũng không nghe thấy nữa.

Ngắm hơn mười phút, Trì Yên cũng không biết sao lại như bị Khương Dịch thôi miên, ghé vào sô pha ngủ mất

Trì Yên là bị Khương Dịch đánh thức.

Cô vẫn đang trong tư thế ngồi xổm trên mặt đất, sau vài giây tỉnh táo  thì lập tức đứng dậy, nhưng không ngờ đùi phải vì ngồi xổm lâu nên tê rần, hơi lệch qua phía Khương Dịch, “Khương Dịch, chân em tê rần rồi……”

Giọng điệu làm nũng.

Tâm trạng Trì Yên rất tốt, giọng cu gx mềm xuống: “Lần sau em sẽ không để anh ngủ sô pha nữa”

Khương Dịch cúi đầu nhìn cô.

Sau đó lại nghe Trì Yên nói: “Quỳ ván giặt đồ là được rồi”

Vừa dứt lời, eo cô đã bị anh ôm chặt hơn một chút, “Thành thật chút đi.”

Trì Yên cọ cọ trong lòng anh, hỏi chính sự: “Tới đây công tác à?”

“Ân.”

“Khi nào thì về?”

“Chiều nay.”

Trì Yên “A” một tiếng, càng hối hận để Khương Dịch ngủ một đêm trên sô pha.

Chỉ một buổi tối, cô lại không biết quý trọng.

Trì Yên buồn bực gãi gãi tóc, gionhj rầu rĩ: “Vậy anh ôm em thêm lúc nữa 7 giờ nhớ gọi em.”

Tay anh đặt bên hông cô vì thế càng níu chặt, “Ngủ tiếp một lúc đi.”

Cả tháng rồi Trì Yên cũng chưa từng ngủ ngon như thế, không nói đến việc có quầng thâm mắt, lúc soi gương đều thấy mắt mình cũng không sáng ngời nữa.

Mấy năm trước, vẫn luôn ngập nước long lanh, thật tốt.

Buổi chiều lúc đến phim trường, Khương Vận cười nhạo cô đa sầu đa cảm: “Em đó là cận thị, đeo kính vào thì tốt rồi.”

Trì Yên thở dài, không muốn nói chuyện lắm.

Bây giờ là 4h rưỡi, Khương Dịch đã lên máy bay.

Khương Vận cũng xem thời gian, “Chờ lát nữa kết thúc công việc nhớ đến bệnh viện với chị.”

Trì Yên gật đầu —— hôm nay là ngày cô phải đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe

Khương Vận lại hỏi: “Tối qua em có dùng biện pháp không?”

Trì Yên nghe lầm, “Em ngoan như thế, chưa sai chuyện gì a……”

“Chị là nói, có mang bao không!” Khương Vận giơ tay che trán, sao lại phải để chị nói trắng ra thế chứ.

“……” Trì Yên: “Có mang.”

“Không mang thì chị đánh chết Khương Dịch.”

Hôm nay Trì Yên diễn xong sớm, không đến 6 giờ đã đi theo Khương Vận đến một bệnh viên chính quy làm kiểm tra toàn diện.

Sau hai giờ, hai người cơm nước xong trở lại lấy kết quả.

Toàn bộ đều bình thường, không mang thai.

Trong lòng Trì Yên cảm thấy quái quái, có một cảm giác nói không nên lời.

Đêm đó về, Tống Vũ ở trong nước mới quay xong, rảnh rỗi trò chuyện với cô.

Tống Vũ: 【 Yên Yên, mấy hôm trước em xem số phiểu của giái hoàng ngọc lan, chị hình như đứng thứ hai. 】

Trì Yên gửi qua dấu chấm hỏi, 【 không phải kết thúc rồi sao? 】

Lúc trước Tống Vũ còn đoán đại nhân vật tổ chức bị thất tình nên mới đổi thời gian trao giải từ ngày 12 tháng 12 thành 11 tháng 11, Trì Yên nhớ rõ ràng.

【 quên không nói, lão tổng kia lại phục hôn với vợ cũ nên lại sửa thời gia lại rồi. 】

Trì Yên: 【……】

【 vì tỏ ý xin lỗi, năm nay tăng thêm một giải thưởng, hình như gọi là giải diễn viên được yêu thích nhất, một nam một nữ, cái này không cần phiếu phiếc gì. 】

Trì Yên không rep lại ngay.

Tống Vũ: 【 đánh cuộc một bao que cay, khẳng định có chị. 】

Trì Yên: 【 đánh cuộc một nồi lẩu, không có chị. 】

Tiền đặt cược càng lúc càng lớn, đến cuối cùng thành ai thua phải gọi người kia là "Papa" một ngày.

Trì Yên bắt đầu chờ mong ngày 12 tháng 12 đến.

Đã vào đông, nhiệt độ ở Alaska càng lúc thấp hơn nhiều.

Trì Yên mỗi lần ra khỏi cửa, đều phải lấy khăn quàng cổ che hơn nửa cái mặt lại

Đặc biệt đến ngày 10 tháng 12, Trì Yên đáp ứng yêu cầu của đạo diễn đi cắt tóc.

Tóc thì buổi chiều mới cắt, buổi sáng Trì Yên nhắn tin hỏi Khương Dịch: 【 Anh thích em để tóc dài hay  cắt tóc ngắn?  】

Trì Yên cho rằng Khương Dịch sẽ nói ra một đáp án hoàn hảo, ví như —— chỉ cần là em, anh đều thích.

Trước kia cô từng xem trên mạng thấy qua.

Chính là một bạn trai điểm 10.

Kết quả đợi vài phút, bên kia lại đáp lại một câu mà cô không thế ngờ đến_____

【 Em thích anh mặc quần áo hay là không mặc quần áo? 】

“……”

Trì Yên: 【 lăn. 】

Sau đó, Trì Yên cũng mặc kệ anh thích dạng gì, lúc ngồi vào hiệu tóc, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, chỉ trơ mắt nhìn cây kéo trong tay thợ cắt tóc đi xuống.

Rất nhanh, tóc dài của cô lả tả bay đầy đất.

Mặt thì vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng sau khi cắt tóc xong lại giống như đổi thành người khác.

Không có tóc dài che tai, Trì Yên sợ lạnh, chỉ có thể kéo khăn quàng cổ kéo lên cao hơn.

Hôm nay đến ngày 12 tháng 12, sáng sớm Trì Yên đã bị một cuộc điện thoại của Tống Vũ đánh thức.

Trừ màn hình di động của cô, trước mắt đều là một mảng đen kịt.

Trì Yên xoa xoa mắt, không chờ cô tiếp nghe, Tống Vũ nhanh chóng treo điện thoại: 【 ngại quá Yên Yên, quên mất chị ở nước ngoài. 】

Bên này mới 4h rạng sáng.

Trì Yên gãi gãi tóc, mở đèn bàn ra, sau đó nhìn thấy tin tiếp theo Tống Vũ gửi đến: 【 may mắn chị mà không nhận, em không chịu nổi phí điện thoại đường dài đâu. 】

【 tỉnh chưa? 】

Trì Yên: 【 bị em đánh thức rồi. 】

Tống Vũ gửi cho cô một icon, 【 lễ trao giải đã tiến hành được hơn nửa rồi, em đang ở hiện trường, nghe bọn họ đọc tên người được đề cử. 】

Trì Yên hữu khí vô lực, đầu không tỉnh táo, phản ứng cũng chậm nửa nhịp.

Tống Vũ: 【 Thôi chị đi ngủ tiếp một lát đi, còn một giờ nữa mới kết thúc, đến lúc đó em lại gọi chị 】

Trì Yên gõ mấy chữ đơn giản, còn chưa biết mình gõ gì, đã ngã lăn ra ngủ mất rồi. 

Một giờ sau, Trì Yên quả nhiên lại nhận được tin nhắn của Tống Vũ.

Cô vốn dĩ không ngủ sâu, di động nhẹ rung một chút là tỉnh liền, Tống Vũ đã gửi qua một đoạn cực kì dài, Trì Yên quét một lần, đọc nhanh như gió đại khái nhìn qua.

Đều là lời an ủi cổ vũ cô, giống hệt với Chicken soup hôm đó Khương Vận lên mạng tra đọc cho cô.

Kết quả bên trong dự kiến—— cô chả có giải thưởng gì. 

Trì Yên không rep lại tin của Tống Vũ ngay mà lại gọi điện cho Khương Dịch. 

Cô thích gọi điện thoại nói chuyện hơn, nhanh lại tiện.

Bên kia nhanh chóng nhận máy, “Sao sớm thế?”

“Khương Dịch.”

“Ân.”

“Hôm nay em có một đứa con rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi