Bên cạnh vang lên tiếng cười khẩy của người đàn ông: “Hai người này sao? Cô nghĩ xem ai đã đưa tôi vào tù? Trước đây chỉ vì hai người này mà hại tôi thành ra bộ dạng như vậy đây.”
Tô Khả Lam đột nhiên quay đầu, nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện.
Người đàn ông có khuôn mặt gầy gò, mặc áo sơ mi trắng làm cho vẻ mặt anh ta càng thêm tái nhợt. Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng trông có vẻ lịch sự, trắng trẻo, nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt mang theo vài phần u ám.
Anh ta thản nhiên nghịch chiếc cốc trong tay, khóe miệng nở nụ cười chế giễu, như có như không.
“Vương Tử Phong, anh nói cái gì cơ?” Sau ba giây sửng sốt, Tô Khả Lam từ từ tiêu hóa thông tin mà mình vừa nghe được: “Anh nói là họ đã quen biết nhau khi ở nước ngoài sao?”
Vương Tử Phong liếc nhìn cô ta, nói với giọng chế giễu: “Lúc ở nước ngoài họ đã là người yêu của nhau rồi. Bởi vì Giang Tầm, Phó Dĩ Hành mới bày kế tống tôi vào đó.”
Anh ta nói có vẻ hời hợt nhưng vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng: “Anh ta đã hại tôi thê thảm như vậy, còn đuổi cùng giết tận, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Tô Khả Lam trừng mắt: “Chuyện này không thể nào!”
Cô ta vội vàng phản bác: “Giang Tầm đã kết hôn rồi, chồng cô ta họ Hồ. Phó Dĩ Hành cũng đã kết hôn rồi, tôi từng gặp vợ anh ấy, thoạt nhìn là một thiên kim đại tiểu thư thân thể yếu ớt rất nhiều bệnh.”
“Nếu như trước đây họ đã ở bên nhau, sao bây giờ còn giả vờ không quen biết, còn lén lút như vậy?”
Vương Tử Phong không nhịn được phì cười: “Có gì mà không thể chứ?”
“Thiên kim đại tiểu thư thân thể yếu ớt rất nhiều bệnh sao?” Anh ta lặp lại lời Tô Khả Lam nói rồi cầm cốc nước lên uống một ngụm: “Tôi hiểu Phó Dĩ Hành, anh ta là người đặt lợi ích lên đầu tiên, thủ đoạn làm việc của anh ta tàn nhẫn gấp mười tôi trước đây.”
“Cô tưởng với tính cách của anh ta sẽ cưới một cô thiên kim thân thể yếu ớt lắm bệnh sao? Chắc chắn là hôn nhân thương mại.”
Anh ta đổi chủ đề, chậm rãi nói: “Nhưng ở nước ngoài du học có ai không chơi đùa chứ?”
Tô Khả Lam cân nhắc kỹ lời anh ta vừa nói.
Cô ta chợt nhớ ra gì đó, giọng nói run run: “Cho nên buổi chiều Giang Tầm đăng bài viết kia, trong đó “J và F” thật ra là “Giang Tầm và Phó Dĩ Hành”…”
“Sau khi hai người họ về nước đã nối lại tình xưa, nhưng ngại sự thật là hai người đều đã kết hôn nên chỉ có thể lén lút…”
Cô ta càng cảm thấy không thể tin được.
“Mà chồng Giang Tầm chỉ là mượn danh nghĩa thôi. Phó Dĩ Hành đưa chồng cô ta vào trong công ty mình vì muốn che giấu tình tình cảm bí mật giữa hai người họ là thật sao?”
Tô Khả Lam ngừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng: “Tôi nói mà, lúc trước nghe ngóng được chồng cô ta chẳng qua chỉ là một kẻ khuân vác gạch, sao lại đột nhiên lại biến thành dân văn phòng làm việc trong tập đoàn Quân Trạch.”
Vương Tử Phong nhìn thấu tâm tư của cô ta, chế giễu: “Tô Khả Lam, cô và hai người đó có ân oán gì, tôi mặc kệ.”
Nụ cười trên mặt anh ta nhạt dần, giọng nói lạnh lùng: “Nhưng nếu cô dám ngấm ngầm giở trò, phá hỏng kế hoạch của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Tô Khả Lam bị nghẹn, trừng mắt nhìn anh ta: “Anh…”
Mặt Vương Tử Phong không cảm xúc: “Còn nữa, đồ tôi cần đâu? Đem đến chưa?”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Tô Khả Lam cắn cắn môi, không tình nguyện cầm chiếc túi bên cạnh lên, lấy chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi chần chừ đưa ra: “Mật mã giống như lần trước…”
Cô ta còn chưa nói xong, thẻ đã bị cướp mất.
Vương Tử Phong liếc nhìn cô ta, cười khinh thường: “Coi như cô biết điều.”
Bàn tay đang đặt dưới bàn của Tô Khả Lam siết chặt lại: “Lần trước tôi đã đưa cho anh một số tiền, rốt cuộc anh còn muốn thế nào nữa?”
Cô ta hạ thấp giọng: “Trước khi anh ra nước ngoài chúng ta đã chia tay rồi, anh muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi?”
Vương Tử Phong cười giễu, nói: “Chia tay? Đó là bởi vì cô tìm được mục tiêu tốt hơn nên nóng lòng muốn thoát khỏi tôi, đúng không?”
Anh ta tựa lưng vào ghế, vạch trần không thương tiếc: “Cô hao tổn tâm tư không phải chỉ vì muốn leo lên cao sao? Lúc đó chỉ là tôi lười tính toán với cô thôi.”
“Cô đã được như ý muốn, tôi đòi chút tiền lãi cũng không quá đáng chứ?”
“Anh!” Ngực Tô Khả Lam phập phồng kịch liệt.
Cô ta thấp giọng cảnh cáo: “Vương Tử Phong, anh một vừa hai phải thôi, tập đoàn của ba anh đã phá sản rồi, anh bây giờ không còn là đại thiếu gia nữa.”
Vương Tử Phong không cho là đúng: “Vậy thì có sao? Đừng quên những bức ảnh kia của cô vẫn còn nằm trong tay tôi.” Anh ta cố ý nói chậm lại: “Còn có nhược điểm của cô…”
“Được rồi!”
Tô Khả Lam vội vàng ngắt lời anh ta, kiềm chế cơn giận nói: “Tôi biết rồi.”
Cô ta ngừng lại, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Nhưng bây giờ trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy…”
Vương Tử Phong liếc mắt nhìn cô ta: “Giám đốc Tô, bây giờ trong tay cô đang có dự án mấy trăm, mấy nghìn vạn, muốn kiếm chút tiền không phải rất dễ dàng sao?”
Tô Khả Lam hít sâu một hơi, cố gắng chịu đựng: “Được, để tôi nghĩ cách.”
Vừa lúc, phục vụ đưa món ăn lên.
Bầu không khí mãnh liệt trên bàn tạm thời được che giấu.
Phục vụ đưa món ăn lên xong thì quay người rời đi.
Tô Khả Lam đột nhiên nhớ ra gì đó, khẽ đảo mắt, lơ đãng nói: “Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện tập đoàn của ba anh phá sản.”
Vương Tử Phong ngẩng đầu nhìn cô ta.
Tô Khả Lam khuấy trà sữa trong cốc, tỏ vẻ thờ ơ nói: “Gần đây đúng lúc tôi có tiếp xúc vài dự án liên quan, cũng nắm được thông tin nội bộ, lần này không chỉ tập đoàn Quân Trạch nhúng tay vào mà hình như còn có cả tập đoàn Giang thị.”
Cô ta dừng lại, rồi cố ý nói thêm: “Chủ tịch hiện tại của tập đoàn Giang thị là Giang Lăng, chị ruột của Giang Tầm.”
Vương Tử Phong nheo mắt: “Cô nói cái gì?”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Giang Tầm kéo Phó Dĩ Hành đến tầng bảy, sau đó vào một tiệm đồ ăn Nhật.
Cô xem hướng dẫn, nghe nói cơm lươn ở đây rất nổi tiếng.
Vận may của họ cũng khá tốt, khi vào tiệm đúng lúc vẫn còn một bàn trống.
Vừa ngồi xuống, Giang Tầm nhận được một tin nhắn trên Wechat đến từ Lương Hiểu Hàm.
Lương Hiểu Hàm: 【Tương Tương, bây giờ cậu đang ở khu thương mại Thanh Hà phải không?】
Giang Tầm ngẩn ra, có chút kinh ngạc: 【Sao cậu biết?】
Lương Hiểu Hàm gửi một biểu cảm tinh nghịch: 【Hì! Mình thấy cậu rồi, còn có Phó tổng.】
Giang Tầm: 【Hiểu Hàm? Cậu cũng ở đây sao?】
Cô ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Không đợi cô tìm kiếm chính xác mục tiêu, điện thoại lại có tin nhắn mới.
Lương Hiểu Hàm: 【Mình ngồi ở bàn phía sau bên tay phải của cậu, bên cạnh một bức tranh núi Phú Sĩ.】
Giang Tầm nhìn theo hướng mà cô ấy chỉ.
Chiếc bàn bên cạnh bức tranh núi Phú Sĩ, Lương Hiểu Hàm giơ tay lên vẫy tay với cô. Bàn đó chỉ có một mình cô ấy, trên mặt bàn gió cuốn mây tan dường như đã gần kết thúc.
Cô ấy chào xong, thu lại ánh mắt rồi cúi đầu xuống điện thoại tiếp tục gõ chữ.
Điện thoại lại rung lên, Giang Tầm cúi đầu nhìn.
Lương Hiểu Hàm lại nhắn tin tới.
Lương Hiểu Hàm: 【Cậu và Phó tổng đang hẹn hò đêm khuya sao? Vậy nên, hai người làm lành rồi à?】
Hẹn hò đêm khuya sao?
Giang Tầm lặng lẽ ngước mắt nhìn người ngồi đối diện.
Không khéo thay Phó Dĩ Hành vừa xem xong thực đơn và cũng đang nhìn cô: “Em muốn ăn gì?”
Giang Tầm nói: “Em muốn ăn một phần cơm lươn, những thứ khác anh gọi là được.”
Nói xong, cô đứng lên nhét túi xách vào tay anh: “Anh trông túi xách hộ em một chút.”
Phó Dĩ Hành hỏi: “Sao vậy?”
Giang Tầm nói ngắn gọn: “Hiểu Hàm cũng ở đây, em qua đó chào hỏi.”
Ánh mắt Phó Dĩ Hành lướt qua cô, nhìn vào chiếc bàn phía sau cô.
Giang Tầm đi về phía bàn của Lương Hiểu Hàm.
Lương Hiểu Hàm đứng lên, nắm chặt tay cô, cũng rất phấn khởi: “Tương Tương!”
Cô nhìn về phía bàn của Phó Dĩ Hành, ánh mắt ái muội: “Khai thật đi, có phải hai người hẹn hò đêm khuya không?”
“Hẹn hò đêm khuya gì chứ, bây giờ còn chưa tới mười giờ.” Giang Tầm bĩu môi nói: “Chỉ là ăn cơm bình thường thôi, mình tăng ca đến bây giờ mới tan làm, còn chưa ăn gì nữa.”
“Ồ, là vậy à.” Giọng điệu của Lương Hiểu Hàm có chút ẩn ý.
Giang Tầm làm bộ như không nghe thấy, cô nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, sao cậu cũng ở đây? Đến một mình à?”
Lương Hiểu Hàm nói: “Mình đến cùng đồng nghiệp, cô ấy vừa đi nhà vệ sinh.”
Cô ấy dừng lại, kìm nén kích động: “Nhân tiện nói cho cậu biết một tin tốt, hôm nay mình nhận được thông báo thăng chức rồi!”
Giang Tầm cũng vui thay cho cô ấy: “Thật không? Vậy có phải sau này nên gọi cậu là chủ biên Lương rồi không?”
“Haha, đợi ngày mai gọi cũng không muộn. Vốn dĩ dự định mai mới nói cho cậu, không ngờ lại trùng hợp gặp cậu và…” Lương Hiểu Hàm lại nhìn về phía sau cô, chuyển chủ đề: “Thứ Bảy tuần sau mời cậu ăn cơm!”
“Được.” Giang Tầm nghi hoặc: “Nhưng mà sao lại là thứ bảy tuần sau?”
Lương Hiểu Hàm nói: “Thứ Bảy tuần này mình phải tăng ca, có một tác giả tổ chức hội ký tên cho độc giả nên rất bận.”
Cô ấy đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, còn có chuyện này, vốn định hôm nay tìm cậu thương lượng nhưng bận quá nên quên mất.”
Giang Tầm hỏi: “Chuyện gì?”
“Lần tổ chức hội ký tên này là do tác giả S ký tên trong cơ quan tổ chức, lãnh đạo rất coi trọng, dự định tìm công ty quảng cáo phụ trách lập kế hoạch, nên mình đã giới thiệu các cậu.” Lương Hiểu Hàm nở nụ cười: “Cô ấy cũng đồng ý rồi, để mình đặc biệt phụ trách.”
Giang Tầm mỉm cười: “Vậy được, ngày mai sẽ bàn bạc cụ thể.”
“Ừ, cứ quyết định vậy đi, ngày mai mình đưa trưởng phòng tiếp thị đến công ty của cậu.”
Lương Hiểu Hàm vừa nói vừa liếc ra phía cửa, thấy có người đang đợi.
Cô ấy vội vàng nói: “Đồng nghiệp của mình đến rồi. Tương Tương, mình đi trước nhé, ngày mai gặp lại.”
“Ừ, ngày mai gặp lại.”
Giang Tầm nhìn cô ấy rời đi rồi mới quay lại bàn của mình.
Phó Dĩ Hành thu lại ánh mắt, lại nhìn cô: “Cô gái vừa nãy là bạn thân làm ở nhà xuất bản của em phải không?”
Giang Tầm gật đầu: “Đúng vậy.”
Vừa nói xong cô đột nhiên dừng lại.
Lo lắng nội dung cuộc nói chuyện vừa nãy bị lộ, nên cô chuyển chủ đề: “Anh gọi món gì rồi, em xem xem.”
Phó Dĩ Hành nhìn cô đầy ẩn ý, không nói gì chỉ đưa thực đơn cho cô.
Giang Tầm nhận lấy, tùy ý nhìn lướt qua.
Anh gọi hai suất cơm lươn và một ít đồ ăn nhẹ.
Đồ ăn nhẹ cũng rất phù hợp với khẩu vị của cô.
Giang Tầm xem xong, nhẹ nhàng bỏ thực đơn xuống, chủ đề này cuối cùng cũng kết thúc.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Món ăn nhanh chóng được mang lên, ăn cơm xong, lúc họ rời khỏi khu thương mại cũng đã hơn mười giờ rưỡi.
Giống như lúc đến đây vậy, họ đi cạnh nhau, bước vào thang máy trở lại bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Khi ra khỏi thang máy, Phó Dĩ Hành đột nhiên gọi cô lại.
“Chờ đã, thiếu một ít đồ.”
Giang Tầm dừng bước, quay đầu lại: “Thiếu gì cơ?”
Phó Dĩ Hành lấy bịt tai gấu trúc ra, bịt vào tai cô.
“Được rồi, xong rồi.”
Giang Tầm ngẩn ra, khi cô hoàn hồn thì anh đã nắm lấy tay cô đi tới bãi đậu xe.
Ánh mắt cô dừng lại nơi bàn tay đang nắm của hai người, khoé miệng nở một nụ cười.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Lăn lộn cả ngày nên Giang Tầm cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt rã rời.
Về đến nhà, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Tắm rửa xong cô leo lên giường.
Vừa kéo chăn đắp đã cảm thấy một bên chăn phồng lên.
Cô nhìn sang, nhưng giây tiếp theo đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Phó Dĩ Hành ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp: “Bà xã, hôm nay anh đã thỏa mãn yêu cầu của em, có phải em cũng nên làm anh thỏa mãn không?”
Giang Tầm nhận được ám hiệu của anh, cong môi cười, bình tĩnh cầm tay anh đặt lên chỗ bụng dưới.
“Anh quên rồi sao, mấy ngày nay họ hàng của em đến thăm, vẫn chưa đi.”
Nói rồi, cô quan minh chính đại ôm hông của anh, cả người co lại rúc vào lòng anh, còn cố ý cọ cọ vào lồng ngực của anh, ánh mắt khiêu khích: “Lúc trở về thấy hơi lạnh, giúp em sưởi ấm.”
“Ừ, được.”
Phó Dĩ Hành nhìn cô thật sâu, không ngờ cô lại dễ nói chuyện.
Đây là… đổi tính sao?
Trong nhà có hệ thống sưởi ấm, sau khi trở về còn tắm nước nóng, lý do này của cô tìm được vô cùng kém cỏi, hoàn toàn khó mà cân nhắc được.
Trong lúc cô còn đang nghi ngờ, anh nhẹ nhàng ôm và thì thầm vào tai cô: “Vậy thì cứ nợ đã, đợi mấy hôm nữa anh sẽ đòi lại.”
Cả người Giang Tầm cứng đờ.
Quả nhiên không nên ôm ảo tưởng gì với tên đàn ông chết tiệt này.