NGỌT NGÀO EM TRAO

Giang Tầm chôn mặt ở trước ngực anh, dứt khoát nhắm mắt lại không trả lời.

Vòng tay Phó Dĩ Hành rất ấm áp, cô xem anh thành gối ôm mà áp sát vào trong ngực anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi cô ngủ vô cùng yên tĩnh.

Phó Dĩ Hành cẩn thận rút tay về, lặng lẽ đứng dậy xuống giường.

Lúc quay đầu, Giang Tầm vô thức trở mình, chăn bông bị vén sang một bên.

Phó Dĩ Hành nâng góc chăn đắp lên cho cô, anh cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường rồi đi đến phòng sách.

Có điện thoại gọi tới, nhưng điện thoại đã chuyển sang chế độ im lặng chỉ có ánh sáng của màn hình điện thoại.

Đóng cửa lại, anh nhận điện thoại.

Giọng nói Từ Minh Ngạn vang lên từ đầu bên kia  điện thoại: “Phó tổng, một tuần trước con trai độc nhất của Vương Tuấn Kỳ đã bí mật về nước.”

Phó Dĩ Hành hỏi: “Chắc chắn không?”

Từ Minh Ngạn nói: “Chắc chắn. Có lẽ là sớm hơn, nhưng chỉ tra được tung tích của anh ta từ một tuần tới nay. Nhưng điều kỳ quái chính là anh ta trở về nước nhưng không đi thẳng về thành phố B, mà là đến thành phố A trước.”

“Thành phố A sao? Gần đây anh ta đã tiếp xúc với người nào?”

Từ Minh Ngạn: “Tung tích của anh ta ở thành phố A tạm thời vẫn chưa tra được, nhưng sau khi trở về thành phố B anh ta đã tiếp xúc với người của công ty Đầu tư Hạo Phong.”

“Công ty Đầu tư Hạo Phong?”

Ánh mắt của Phó Dĩ Hành hơi thâm sâu: “Quan sát kỹ anh ta, một khi có biến động nhỏ gì thì lập tức báo cáo cho tôi.”

Anh liếc nhìn về phía phòng ngủ rồi nói tiếp: “Ngoài ra, còn có một việc.”

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tầm bị đồng hồ sinh học đánh thức.

Cô theo thói quen cầm lấy điện thoại để xem giờ, lúc này mới chưa đến bảy giờ rưỡi.

Thời gian còn sớm, cô lại kỳ kèo ở trên giường một lúc, sau đó mới chậm rãi bò dậy, vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc cô xuống lầu, Phó Dĩ Hành đã sắp xếp ổn thỏa và đang muốn ra ngoài.

Hai người chạm mặt ở vị trí giữa cầu thang.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Giang Tầm vô thức dụi dụi mắt.

Trên đầu của Phó Dĩ Hành, tại sao có thể nhô lên hai lỗ tai thỏ thật dài?

Cô còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ nên xuất hiện ảo giác. Lấy lại bình tĩnh, cô mới chắc chắn điều mình thấy cũng không phải là ảo giác.

Giang Tầm vội vàng gọi anh lại: “Chờ một chút, sao anh lại đeo cái này?”

Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào hai tai thỏ kia, trong lòng đột nhiên có một suy đoán: “Anh sẽ không... Muốn như vậy mà đi làm đấy chứ?”

Phó Dĩ Hành đảo mắt nhìn cô, sửa sang lại cổ áo của mình, vô cùng hùng hồn nói: “Hôm qua không phải phu nhân nói không có sự cho phép của em thì không được phép tháo xuống sao?”

“...”

Ký ức của Giang Tầm nhanh chóng lùi về ngày hôm qua, hình như sau khi về nhà... Cô đúng là không cho anh tháo xuống.

“Nhưng hôm qua không phải anh đã tự anh tháo xuống rồi sao?” Cô vội vàng bổ sung: “Vậy được, bây giờ cho phép anh tháo xuống.”

Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Nhưng bây giờ anh không muốn lấy xuống nữa.”

Giang Tầm: “...”

Tên đàn ông chết tiệt này, hơi cho một chút ngon ngọt lại bắt đầu nghịch rồi.

Ngày hôm qua, cô còn một mình chụp bức ảnh tai thỏ, gửi lên trên nhóm bạn bè…

“He he, tai thỏ đáng yêu:)”

Trong lòng Giang Tầm âm thầm hối hận sự tiện tay của mình, nhưng bây giờ xóa bỏ cũng đã không còn kịp rồi.

Nếu không phải nhóm bạn bè ngày hôm qua thì cô sẽ mặc kệ anh đội tai thỏ đi làm xem có mất mặt hay không.

“Vậy anh muốn thế nào?”

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, cô đã biết đề tài này là dư thừa rồi.

Lười tranh luận với anh, Giang Tầm trực tiếp đưa tay lấy chiếc tai thỏ trên đầu anh xuống: “Nếu anh dám mang cái này đi làm thì coi như anh xong đời rồi.”

Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Vậy dùng nụ hôn tạm biệt để trao đổi nhé?”

Giang Tầm nhìn chằm chằm vào mặt của anh mấy giây, nhón chân lên, hôn qua loa ở cạnh khóe miệng anh một cái.

Qua loa lấy lệ, chỉ chạm một cái đã nhanh chóng rời đi.

Phó Dĩ Hành lại không hài lòng, đưa tay ôm lấy eo của cô, không cho phép cô rời đi.

“Chỉ thế này thôi sao?”

Giang Tầm cũng không hài lòng: “Đã cho anh một nụ hôn tạm biệt rồi, anh còn muốn thế nào?”

“Phu nhân, hôn môi không phải như vậy.” Phó Dĩ Hành ôm cô đến trên bàn ăn, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Để anh dạy em.”

“Anh còn chê cười em, trước kia không phải anh cũng là... ưm!”

Khoảnh khắc đôi môi dán vào nhau, giọng nói mất dần, nhịp tim của Giang Tầm không tự chủ được nhảy loạn nửa nhịp.

Nụ hôn của anh rất điêu luyện, tuần tự tiến dần, chậm rãi từ nhẹ nhàng đến sâu sắc, sẽ không khiến cô sinh ra cảm giác khó chịu.

Anh giống như một người thầy vậy, kiên nhẫn dạy bảo học sinh là cô và dẫn dắt cô đi đến chỗ mê tình loạn ý.

Triền miên, cô không còn nơi nào có thể chạy trốn, nhưng không nhịn được lại bị đắm chìm vào trong biển dịu dàng này.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn dài này cuối cùng cũng kết thúc.

Lúc lui ra, Phó Dĩ Hành khẽ hỏi: “Buổi tối anh tới đón em tan làm nhé?”

Tầm mắt Giang Tầm rũ xuống, nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình: “Đây là tự anh yêu cầu, không phải em yêu cầu.”

“Được.”

Phó Dĩ Hành khẽ cười, giọng khàn khàn trầm thấp mà dịu dàng.

“Vậy anh đi làm đây.”

“Ừm.”

Cô thuận miệng đáp lại, đưa mắt nhìn anh đi ra cửa.

Giang Tầm cúi đầu, nhìn chiếc cài tai thỏ trong tay, nghịch tai thỏ.

Nghĩ đến cảnh vừa rồi ở trong phòng ăn, cô hơi đỏ mặt.

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

***

Hôm nay cô thức dậy sớm nên lúc đi đến công ty cũng còn sớm.

Giao thông trên đường thuận lợi, Giang Tầm trở lại công ty sớm hơn bình thường nửa tiếng.

Mấy ngày trước, bận rộn xử lý chuyện xảy ra đột ngột ở trên mạng, kế hoạch《Chó tiếp thị cũng có mùa xuân 》 tạm thời bị gác sang một bên.

Cô dự định hôm nay sẽ tổ chức mở hội nghị, lại thảo luận về việc《 Chó tiếp thị cũng có mùa xuân 》một lần nữa.

Nhân lúc có thời gian rảnh trong nửa tiếng, cô đã chuẩn bị xong tài liệu cần dùng để tổ chức hội nghị.

Một tiếng sau, trong phòng họp.

Giang Tầm phân phát tài liệu đã được photo đến tay từng người.

“Đây là suy nghĩ của tôi, kiểu mẫu của mấy tập tiếp theo. Sau hai tập, tôi dự định dùng hình thức vẽ tranh để tiến hành, phần sau nữa có thể kết hợp điểm nóng của thời sự.”

Cô giới thiệu sơ lược nội dung bản kế hoạch, lại nói: “Mọi người xem trước, có bất kỳ đề xuất nào tốt cũng có thể nói thử.”

“Giang tổng, cái đó...”

Lúc này có đồng nghiệp giơ tay lên. Là Vương Thanh Thanh phụ trách kế toán của kế hoạch này.

Giang Tầm nhìn về phía cô ta, hỏi: “Sao thế?”

Vương Thanh Thanh có chút do dự: “Giang tổng, ngân sách của chúng ta dường như không đủ.”

Vừa nói xong câu này, những người khác đều kinh ngạc nhìn về phía cô ta.

Ngân sách không đủ.

Từ lúc công ty mới thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên Giang Tầm nghe được từ này.

Cô vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vương Thanh Thanh giải thích: “Hạng mục của Dịch Kiên giai đoạn trước chúng ta ném vào quá nhiều vốn, nhưng bây giờ hạng mục lại bị kẹt ở đó mà vốn vẫn chưa thu hồi lại.”

“Hơn nữa gần đây có mấy đơn đặt hàng nhưng tiền thanh toán cuối cùng vẫn chưa tới sổ sách.”

“Còn nữa, tháng trước thành tích của chúng ta nhìn như rất tốt, nhưng tính toán được thật ra lại là lỗ vốn.”

“Thật ra hai điểm phía sau này được coi là vấn đề nhỏ, nhưng quan trọng nhất là tiền hạng mục Dịch Kiên kia, lúc đầu chúng ta bỏ vốn vào bên này quá lớn dẫn đến lỗ hổng cũng quá lớn, tôi lo lắng tiền vốn của công ty sẽ không chịu nổi...”

Vương Thanh Thanh muốn nói lại thôi.

Ngân sách.

Từ “Ngân sách” này giống như một đám mây đen bao phủ ở phía trên đỉnh đầu, rất lâu vẫn chưa tan biến.

Giang Tầm không ngờ rằng bản thân sẽ có một ngày bị ngân sách gây rối.

Hoàn toàn chính xác, thuê sân bãi, chụp video, mời diễn viên, chế tạo hậu kỳ, tuyên truyền phổ biến rộng rãi... Còn có duy trì hoạt động bình thường của công ty đều cần vốn.

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Từ trước tới giờ cô cũng chưa từng nghĩ qua vấn đề tiền bạc, nên nhất thời lại lâm vào cảnh khốn cùng.

Bên ngoài phòng họp, bóng dáng của Tần Dĩnh Xuyên thấp thoáng xuất hiện trước tấm kính thủy tinh sát đất. Hình như anh ấy mới vừa từ bên ngoài về, đang đi đến phòng làm việc, bước chân có chút vội vàng.

Giang Tầm thu hồi suy nghĩ, nói: “Vậy hôm nay thảo luận tới đây trước, tôi đi tìm Tần tổng thương lượng một chút.”

Cô rời khỏi phòng họp, đi theo Tần Dĩnh Xuyên tới phòng làm việc.

“Đàn anh.” Cô gọi Tần Dĩnh Xuyên.

Tần Dĩnh Xuyên thả túi văn kiện xuống, lại cởi áo khoác xuống, rồi hỏi: “Tiểu Tầm, tìm anh có chuyện sao?”

Giang Tầm đóng cửa lại, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đàn anh, vốn của công ty chúng ta có phải đã xuất hiện vấn đề rồi đúng không?”

Tần Dĩnh Xuyên dừng bước, quay đầu lại, hít thở sâu, nhìn sâu vào đôi mắt của cô.

“Ừm.”

Anh ấy dừng lại: “Em biết rồi sao?”

Giang Tầm hỏi: “Chuyện quan trọng như vậy sao anh không nói cho em biết?”

Tần Dĩnh Xuyên thở dài: “Lúc đó anh dự định giải quyết xong chuyện này mới nói cho em biết. Nhưng không ngờ rằng...”

Lông mày của anh ấy đột nhiên cau lại, tay đè lên bụng.

“Đàn anh, anh không sao chứ?” Giang Tầm giật mình, nhanh chóng tiến lên.

Tần Dĩnh Xuyên cố chịu đựng, giọng nói có vẻ kìm nén: “Không sao, bệnh cũ thôi.”

Vị trí kia... Hình như là dạ dày?

“Anh ngồi xuống trước đã.”

Giang Tầm đỡ anh ấy đến bàn bên cạnh, lại quét mắt nhìn trên bàn làm việc của anh ấy: “Đàn anh, trong phòng làm việc của anh có chuẩn bị thuốc không?”

Tần Dĩnh Xuyên nói: “Có, trong ngăn kéo bên phải.”

Giang Tầm bước nhanh tới, kéo ngăn kéo ra. Trong khoảnh khắc ngăn kéo được mở ra, cô ngây ngẩn.

Phía trên cùng của ngăn kéo có đặt một tấm hình.

Đó là lúc ở nước ngoài, ảnh chụp chung của cô và Tần Dĩnh Xuyên trong một hoạt động nhóm, nụ cười của cô ở trong ảnh vô cùng rực rỡ.

Giang Tầm lấy lại tinh thần, bỏ qua bức ảnh xem như không có chuyện gì xảy ra, tìm được một hộp thuốc dạ dày ở bên trong. Cô lấy thuốc ra, rất bình tĩnh đóng lại ngăn kéo, sau đó rót cho anh ấy một ly nước nóng.

“Nào, uống thuốc trước đã.”

“Cảm ơn.”

Tần Dĩnh Xuyên nhận lấy ly nước nóng, uống thuốc, sắc mặt đã có chuyển biến tốt hơn.

Giang Tầm nhìn chằm chằm sắc mặt của anh ấy,  vẫn còn hơi tái nhợt, không nhịn được hỏi: “Đàn anh, gần đây anh thường xuyên đi xã giao với khách hàng là vì giải quyết chuyện này sao?”

“Ừm.” Tần Dĩnh Xuyên hơi trầm mặc, sau đó thừa nhận.

Sắc mặt Giang Tầm chợt trầm xuống: “Chuyện quan trọng như vậy anh phải nói sớm cho em biết chứ?”

Tần Dĩnh Xuyên lắc đầu: “Nếu chúng ta đang trong giai đoạn đầu của việc gây dựng sự nghiệp thì nói được, nhưng chúng ta đã phân công hợp tác, bộ phận vốn của công ty này do anh phụ trách.”

Giang Tầm cũng trầm mặc.

Sau một lát, cô nói: “Đàn anh, nếu như anh thật sự xem em như một người bạn cùng gây dựng sự nghiệp thì đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh. Huống chi là chuyện liên quan đến sự sống còn của công ty, em sẽ cùng anh nghĩ cách giải quyết vấn đề…”

Lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.

Gương mặt Trương Viên Viên vô cùng sốt ruột, đẩy cửa đi vào.

“Tần tổng, Giang tổng, có một tin tức xấu.”

“Viên Viên, tin tức xấu gì?”

Giang Tầm và Tần Dĩnh Xuyên đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô ấy.

“Tôi vừa mới nhận được cuộc gọi từ người liên hệ của Dịch Kiên.”

Giọng điệu của Trương Viên Viên rất lo lắng, còn hơi luống cuống: “Bên kia... Vẫn kiên quyết muốn hủy bỏ thỏa thuận với chúng ta.”

“Tại sao? Tại sao bọn họ phải kiên quyết hủy bỏ thỏa thuận chứ?” Giang Tầm đứng lên, kinh ngạc hỏi: “Chuyện ở trên mạng không phải đã làm sáng tỏ và giải quyết rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi