NGỌT NGÀO NHO NHỎ

Chương 38: Cô đoán Trâu Dĩnh và Chu Thế Hải đã câu kết với nhau rồi.

Việc trên người Giản Ninh có hình xăm thì đến tám mươi phần trăm người báo cáo với Chủ nhiệm khối là Trâu Dĩnh. Hai người hẹn gặp nhau ở cổng trung tâm thương mại gần khu biệt thự.

Trong túi Giản Ninh có mang theo đầy đủ súng cao su cùng đạn dược. Với mục đích giải quyết trong hòa bình, súng cao su có thể không cần sử dụng đến, nhưng nếu có người nào đó không chịu hợp tác thì cô cũng chẳng ngại lôi nó ra dùng.

Khu vực lân cận rất sôi động, người người qua lại nhộn nhịp, ai đó muốn giở trò thì cũng khó mà thực hiện được. Giản Ninh là muốn phòng ngừa Trâu Dĩnh nên mới cố tình chọn địa điểm đông người một chút.

Khi Giản Ninh đến, Trâu Dĩnh đã ở đó đợi cô rồi.

“Đến rồi à.” Trâu Dĩnh nhìn thấy Giản Ninh, nói: “Hẹn tôi ra đây có việc gì?”

“Cậu biết nó là việc gì mà.” Giản Ninh liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Giở trò đồi bại sau lưng có phải không được đẹp đẽ lắm nhỉ?”

“Cậu đang nói cái gì thế, tôi nghe không hiểu.” Trâu Dĩnh phủ nhận.

Giản Ninh cười lạnh một tiếng, nói: “Con mẹ nó, bớt giả bộ lại đi.”

“Không phải em Ninh dịu dàng đáng yêu à, sao lại nói tục chửi bậy thế này?” Trâu Dĩnh cong môi nói: “Hay là trong xương cốt của người nào đó chính là bạch liên hoa, trà xanh sẵn rồi.”

“Thật sự muốn ghi âm lại đưa cho anh Trạch nghe.” Trâu Dĩnh tiếp tục nói.

“Những thứ khó nghe hơn nữa anh ấy cũng đã nghe cả rồi.” Giản Ninh liếc mắt nhìn Trâu Dĩnh: “Tình tứ giữa đôi tình nhân với nhau, kẻ thất bại không hiểu được đâu.”

Giọng điệu của cô đầy ý khiêu khích và đã thành công khiến Trâu Dĩnh tức giận.

“Không biết xấu hổ.” Trâu Dĩnh lớn tiếng chửi rủa: “Con khốn.”

“Trâu Dĩnh.” Giản Ninh nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén: “Nể mặt anh Dã của cậu, sự việc lần này coi như bỏ qua, nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Cái loại xấu xa như cậu, tôi phải xé nát bộ mặt thật của cậu.” Trâu Dĩnh vô cùng tức giận, nói.

“Tùy cậu.” Giản Ninh đáp.

Trâu Dĩnh tức đến môi phát run, cô ta định vươn tay đến đánh lên người Giản Ninh, nhưng lại bị Giản Ninh bắt lấy.

“Lần trước, chuyện bánh Óc chó cũng là cậu giở trò phải không?” Giản Ninh nói.

“Nếu không có bằng chứng thì đứng chụp mũ người khác.” Trong lòng Trâu Dĩnh có chút chột dạ, giọng nói cũng không còn cao như trước.

“Biến đi.” Giản Ninh hất mạnh cánh tay của Trâu Dĩnh: “Đừng để tôi thấy cậu đến làm phiền tôi hoặc a Trạch nữa.”

“A Trạch cuối cùng sẽ thuộc về ai còn chưa chắc chắn.” Trâu Dĩnh không chịu bỏ cuộc: “Xem cậu còn có thể tiếp tục cười đến bao giờ.”

“Trâu Dĩnh.” Giản Ninh không nhanh không chậm nói: “A Trạch chưa từng nói với cậu sao, không được gọi anh ấy là a Trạch.”

Mặt Trâu Dĩnh bắt đầu tái xanh, nhưng cô ta lại không thể thốt nên lời.

“Trên đời này người có thể gọi anh ấy như vậy chỉ có một mình tôi.” Giản Ninh nhìn Trâu Dĩnh nói: “Về đi.”

Cô nói xong liền quay người chuẩn bị về nhà. Cô còn phải về ôn tập nội dung của buổi học ngày mai, không có nhiều thời gian để lãng phí với Trâu Dĩnh. 

“Giản Ninh.” Trâu Dĩnh hét lên sau lưng cô: “Là cậu ép tôi đó!”

Giản Ninh lấy khẩu súng cao su trong túi ra, quay người nhắm thẳng vào mặt Trâu Dĩnh: “Đừng nhúc nhích nếu không tôi bắn đó, nếu bắn vào mắt thì sẽ không tốt đâu.”

Trâu Dĩnh vội vàng che mặt lại, quay người bỏ chạy. Giản Ninh cất súng cao su đi, lãng phí viên đạn cho loại người này thật không đáng. Ngay cả khi một viên đạn chỉ có giá năm xu, thì cũng không đáng. Trâu Dĩnh không đáng để Giản Ninh phải bỏ ra năm xu.

Việc báo thù của Trâu Dĩnh bắt đầu từ ngày hôm sau. Khi Giản Ninh đến trường, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô có gì đó không đúng, còn chỉ chỉ trỏ trỏ nữa.

Sau đó, cô mới biết rằng Trâu Dĩnh đã đăng sự thật về hình xăm của cô trên diễn đàn trường và kèm theo một bức ảnh, trong tấm ảnh là nơi đổ nát nhất trên con đường ở núi Đại Linh.

Đại ý của bài đăng đó là: Giản Ninh của lớp 12A1 là một tên ăn trộm, hình xăm trên người là do bị bỏng thuốc lá vì ăn trộm nên mới xăm đè hình xăm lên trên. Thậm chí bên dưới còn có thêm vài tấm ảnh, nói rằng đó là thứ mà cô đã lấy trộm.

Có một xấp tiền một trăm tệ dày cộp. Giản Ninh nghĩ, cô thích tờ năm mươi tệ, đâu có thích một trăm tệ. Có chiếc điện thoại mới. Giản Ninh nghĩ, thậm chí đến điện thoại của cô còn đang là mẫu cũ của năm ngoái. Có túi hàng hiệu, Giản Ninh thậm chí còn không biết thương hiệu của chiếc túi đó là gì. Bức ảnh cuối cùng còn nhảm nhí hơn, đó là một người đàn ông. Ý muốn nói rằng cô trộm cả đàn ông.

Vốn dĩ Giản Ninh đang có chút tức giận, nhưng khi nhìn đến tấm ảnh cuối cùng này, đột nhiên cô lại có chút khóc không được cười cũng chẳng xong.

Lần thứ hai cô mở bài đăng đó ra, thì nó đã bị xóa rồi. Có lẽ nó gây ra ảnh hưởng xấu trong nhà trường, nên quản trị viên đã xóa đi.

Bài đăng này đã lan truyền trong khuôn viên nhà trường, bất luận là có tin hay không thì sự thật là hiện tại Giản Ninh đã trở thành điểm nóng lớn nhất trường. 

Giản Ninh biết việc này chắc chắn là do Trâu Dĩnh làm. Nhưng cô không biết từ tối qua đến giờ Trâu Dĩnh đã đến núi Đại Linh như thế nào để chụp bức ảnh đó chỉ trong mười mấy tiếng đồng hồ. 

Cứ thế cho đến buổi trưa, chủ nhiệm lớp đã gọi Giản Ninh ra ngoài, nói có người tìm, đối phương xưng là ba cô. Lão Vương nhìn người đó không giống người tốt, nên dặn dò Giản Ninh hãy đứng ở xa quan sát.

“Là ba trước đây của em ạ.” Giản Ninh nói với lão Vương: “Thầy Vương không cần lo lắng đâu ạ, em qua đó một lát rồi quay lại.”

Lão Vương gật đầu.

Giản Ninh đi tới chỗ Chu Thế Hải, trong lòng cô đoán rằng Trâu Dĩnh và Chu Thế Hải đã câu kết với nhau rồi.

“Tiểu Ninh.” Chu Thế Hải mỉm cười: “Ba đến thăm con.”

Giản Ninh bước tới nhưng không nói một lời.

“Trâu Dĩnh đã cho ông bao nhiêu tiền?” Giản Ninh hỏi thẳng.

“Con nhóc này, sao lại nói như vậy.” Chu Thế Hải giả ngốc: “Ba không quen ai tên là Trâu Dĩnh.”

Giản Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn Chu Thế Hải. Chu Thế Hải bị cô nhìn cảm thấy da đầu có chút tê dại.

“Lần trước con về, cũng không ở lại ăn cơm.” Chu Thế Hải đưa một chiếc túi nilon qua: “Ba mua chút trái cây, con cầm lấy ăn đi.”

“Không cần đâu.” Giản Ninh cau mày, không nhận.

Cô nhìn bộ trang phục trên người Chu Thế Hải, quần áo cũ nát, ống tay áo còn dính một lớp bụi dày đặc, trên đầu gối quần có hai vết vá lớn. Cứ cho là cách đây mười năm, Giản Ninh cũng chưa bao giờ nhìn thấy Chu Thế Hải ăn mặc như vậy. Con người ông ta rất thích thể diện, nhất định sẽ không ăn mặc thế này xuất hiện trước mặt người khác.

Giản Ninh lại cau mày lần nữa. Chu Thế Hải cầm chiếc túi nilon nhét vào tay Giản Ninh.

“Tôi lên lớp học bài đây.” Giản Ninh lùi lại một bước, nói.

“Con nhóc này, ba nuôi con mười mấy năm trời, sao con lại máu lạnh như vậy cơ chứ?” Chu Thế Hải đột nhiên tủi hờn, nói lớn.

Ngay sau đó, mọi người đã tập trung lại xung quanh và đổ dồn ánh nhìn thế này thế kia về phía Giản Ninh.

“Đừng diễn nữa.” Giản Ninh trầm mặt nói.

“Con gái, con không thể khinh thường ba như vậy.” Chu Thế Hải tỏ ra mất mát, giống như một người cha thất vọng và bất lực.

“Chu Thế Hải.” Trong đám đông có người đi tới, anh trầm giọng nói: “Đừng giả bộ nữa.”

Giản Ninh đi đến bên cạnh Hứa Trạch, lạnh lùng nhìn Chu Thế Hải. Thời điểm Chu Thế Hải nhìn thấy Hứa Trạch, tất nhiên là ông ta nhận ra anh, trước đây ông ta từng bị Hứa Trạch đánh, khi đó còn có chút kinh ngạc.

Những thiếu gia của gia đình giàu có thế này, thực sự không phải là thứ ông ta có thể đụng vào được. Nhưng ông ta đã nhận tiền đặt cọc của người khác, có thế nào cũng phải diễn cho xong vở kịch, nếu không chẳng nhận được tiền sẽ bị bọn cho vay nặng lãi truy sát.

“Cậu là ai.” Chu Thế Hải nhìn Hứa Trạch, hỏi.

Hứa Trạch dường như không định để ý tới ông ta, mà nói chuyện với những bạn học đang vây xung quanh.

“Tôi tin là bài đăng trên diễn đàn trường mọi người đều đọc cả rồi, tất cả đều là giả.” Hứa Trạch chỉ vào Chu Thế Hải: “Người này, là ba nuôi của Giản Ninh, tôi đã báo cảnh sát rồi, đây là một tên ngược đãi trẻ em.”

Hứa Trạch nói xong liền nắm lấy cánh tay Giản Ninh, mở ống tay áo của cô ra, để lộ hình xăm bông hoa Hướng dương ra ngoài: “Đây là dấu vết bị tàn thuốc lá đốt, là chứng cứ phạm tội.” 

Vì Hứa Trạch là một người có danh tiếng trong trường và nhân phẩm của anh thì ai ai cũng biết, tuyệt đối sẽ không thể hãm hại một người đàn ông nghèo khổ mặc quần áo vá.

Ngay sau đó, ánh mắt của tất cả học sinh đều tập trung vào Chu Thế Hải. Khi Chu Thế Hải nghe thấy Hứa Trạch nói đã báo cảnh sát, ông ta lập tức muốn chuồn đi. Nhân lúc sự việc vẫn chưa quá nghiêm trọng, Chu Thế Hải liền lén lút lẻn ra ngoài cổng trường.

“Cái đó, này bạn, đừng bận tâm về bài đăng trên diễn đàn trường.” Các học sinh đứng quan sát đương nhiên là sẽ đứng về phía Hứa Trạch.

Hơn hai năm nay, Hứa Trạch cũng không phải là lăn lộn phí công trong trường, rất nhanh anh đã đảo ngược được dư luận.

Cuối cùng, Hứa Trạch đưa Giản Ninh đến phía sau tòa nhà dạy học, hỏi cô: “Sao Chu Thế Hải biết được em học lớp nào?”

“Em cũng không biết.” Giản Ninh nói: “Có lẽ là đoán mò.”

Trong thâm tâm cô thì rất rõ, việc này là do Trâu Dĩnh làm. Nhưng cô không muốn Hứa Trạch tham gia vào, có rất nhiều chuyện cô muốn tự mình giải quyết.

“Đừng giấu anh.” Dường như Hứa Trạch đã nhìn ra được tâm tư của Giản Ninh: “Ai là người đứng sau?”

“Em thực sự không biết.” Giản Ninh khẳng định: “Có lẽ là do Chu Thế Hải hết tiền rồi, muốn tìm em xin ít tiền tiêu.”

“Đi thôi, về lớp học bài.” Hứa Trạch thấy Giản Ninh không chịu nói, nên cũng chẳng ép cô, anh tôn trọng ý muốn của cô nhóc Giản Ninh này.

“Từ này về sau, anh sẽ làm vệ sĩ cho em.” Hứa Trạch ôm lấy cô: “Không được cách xa anh nửa bước.”

Giản Ninh gật đầu.

Buổi chiều tan học, Giản Ninh nói với Hứa Trạch: “Anh về trước một chút, em có hẹn.”

“Ai?” Hứa Trạch hỏi.

Giản Ninh còn chưa kịp lên tiếng, thì Triệu Dã ở phía sau đã giơ tay lên: “Tôi.”

Hứa Trạch nhìn Giản Ninh, rồi lại nhìn Triệu Dã.

“Đúng.” Giản Ninh gật đầu.

“Thực sự có chuyện cần nói.” Giản Ninh đáp.

Tuy Hứa Trạch không thoải mái, nhưng anh biết đây không phải lúc để ghen tuông, nhất định là cô có việc gì đó.

“Thành Thành bảo bối.” Hứa Trạch nói với người cũng bị bỏ rơi là Vệ Thành Thành: “Chúng ta tái hợp một chút vậy.”

“Chúc hai người trăm năm hòa hợp, sơm sinh quý tử.” Triệu Dã nhanh chóng gửi đến một lời chúc phúc chân thành.

Giản Ninh bật cười vui vẻ.

“Anh ở nhà em đợi em.” Cuối cùng Hứa Trạch nói vào tai Giản Ninh: “Đừng để anh đợi lâu quá đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi