NGỌT NGÀO NHO NHỎ

Chương 39: “Người nhà họ Trâu sợ bị hại nên không dám báo cảnh sát.” Hứa Trạch nói: “Hôm nay anh không về, sẽ ở lại đây với em.”

Giản Ninh và Triệu Dã ngồi trong mái đình nhỏ bên cạnh hồ nước của trường.

“Em Ninh.” Triệu Dã nói: “Việc của em họ anh, anh thay con bé xin lỗi em.”

“Anh không cần xin lỗi.” Giản Ninh lấy từ trong cặp sách ra một nắm kẹp cam đặt lên bàn: “Ăn đi này.”

“Chẹp chẹp, nếu để Hứa thiếu gia nhìn thấy thì chắc chắn cậu ấy sẽ đánh người.” Triệu Dã bóc vỏ kẹo rồi bỏ vào miệng.

“Cảm ơn anh.” Giản Ninh nói.

Giản Ninh biết, việc Trâu Dĩnh bị đưa về nhà cô ta chắc chắn Triệu Dã đã bỏ ra không ít công sức.

“Em họ anh quá cứng đầu.” Triệu Dã thở dài một hơi: “Đã sớm nói với con bé rồi, Hứa Trạch không thích nó, nhưng nhất quyết không chịu nghe.”

Giản Ninh suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra chuyện Trâu Dĩnh thông đồng với Chu Thế Hải.

“Em Ninh.” Triệu Dã lại bóc thêm một viên kẹo bỏ vào miệng: “Yên tâm, con bé là con bé, anh là anh, quan hệ giữa hai ta, quan hệ giữa anh và Hứa Trạch sẽ không vì nó mà bị ảnh hưởng.”

Giản Ninh vô cùng yên tâm.

Từ nhỏ cô đã không có mấy bạn bè, nên rất ngưỡng mộ với tuổi thơ của Hứa Trạch, Triệu Dã và Vệ Thành Thành, không muốn bọn họ vì cô và Trâu Dĩnh và xảy ra xích mích.

“Em Ninh.” Triệu Dã ngồi xổm trên ghế đá, nói: “Anh chưa từng thấy Hứa Trạch thích một người nào như vậy, cậu ấy đối với em là thật lòng.”

“Ừm.” Giản Ninh gật đầu: “Em biết.”

“Em Ninh, anh nói cho em nghe.” Triệu Dã nhảy khỏi ghế đá, đến ghế của Giản Ninh ngồi cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Năm lớp một Hứa Trạch còn tè dầm ra giường đó.”

“Há?!” Giản Ninh không kìm được, phải che miệng cười.

“Đừng nói với cậu ấy là anh nói nhé.” Triệu Dã cũng cười theo.

“Triệu Dã.” đối diện có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi tới: “Tan học không về nhà còn ngồi ở đây làm gì?”

Cô gái đi đến mỉm cười với Giản Ninh.

Là nữ sinh lớp mười lần trước đi hát karaoke cũng bọn họ, hiện tại là lớp mười một. Triệu Dã vẫn luôn theo đuổi đối phương nhưng chưa thành công.

Khối mười một vẫn chưa khai giảng, ba mẹ của em gái khóa dưới này là giáo viên trong trường, nên việc xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường.

“Thôi xong, bị vợ bắt gian rồi.” Triệu Dã vội vàng đứng dậy.

“Đừng gọi bừa, ai là vợ anh.” Cô gái phản bác lại không thương tiếc, đến nhìn cũng không thèm nhìn Triệu Dã lấy một cái.

“Em về trước đây.” Giản Ninh cảm thấy hiện tại bản thân mình giống hệt chiếc bóng đèn một nghìn kilowatt.

Cô đeo cặp sách lên, nhẹ nhàng nói với Triệu Dã: “Cô ấy thích anh đó.”

Triệu Dã tỏ vẻ như thể muốn nói: Anh đây biết mà.

Giản Ninh ra khỏi mái đình nhỏ, quay lại nhìn bọn họ một cái, hai người vẫn đang đấu võ mồm với nhau, cô gái tuy cứng miệng, nhưng ánh mắt không thể lừa được mọi người, ánh mắt dịu dàng như vậy cô đã từng nhìn thấy trong mắt Hứa Trạch.

Nghĩ đến Hứa Trạch, bước chân của cô lại nhanh hơn, thực sự nhớ anh rồi. Lần này, Giản Ninh bắt taxi về nhà và bảo tài xế lái xe thẳng vào cổng khu biệt thự rồi mới dừng lại.

Vừa vào nhà đã thấy Hứa Trạch vừa rửa rau vừa nói chuyện với dì giúp việc, xem ra rất hòa hợp. Như thể đây chính là nhà anh vậy.

“Đàm phán có thuận lợi không?” Hứa Trạch nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại hỏi Giản Ninh.

“Ừm.” Giản Ninh vừa thay giày vừa đáp.

Hứa trạch bỏ rau Cải Thìa đang rửa xuống, đi về phía Giản Ninh.

“Anh đi theo em.” Giản Ninh vừa nói vừa đi vào phòng ngủ.

Hứa Trạch theo sau cô, cả hai cùng vào phòng ngủ trên lầu hai.

“Có phải em nhớ anh rồi không?” Hứa Trạch ôm Giản Ninh, hỏi.

“Ừm.” Giản Ninh ngẩng đầu, kiễng chân lên hôn anh.

Vì hôm nay tan học cô không về nhà với anh vậy mà cô đã nhớ anh điên lên rồi, hai người mới xa nhau có hơn một tiếng đồng hồ. Một tiếng đồng hồ này lại như thể mấy ngày rồi không được gặp anh vậy.

Hai người ở phòng ngủ mùi mẫn một lúc. Đến giờ ăn cơm dì giúp việc lên lầu gọi họ xuống ăn cơm, nhưng vừa đi tới cửa phòng ngủ lại nghe thấy bên trong có tiếng động như thứ gì đó bị hất văng xuống đất. Đôi tình nhân nhỏ này không phải đang cãi nhau đó chứ? Dì giúp việc quyết định lát nữa sẽ gọi sau.

Trong phòng ngủ, Giản Ninh bị Hứa Trạch bế lên bàn học, thứ mà dì giúp việc vừa nghe thấy là tiếng sách rơi xuống đất.

“Sách rơi rồi.” Giản Ninh đẩy Hứa trạch ra.

“Rơi thì kệ nó rơi.” Hứa Trạch nghẹn giọng, nói.

“Sách mới.” Giản Ninh khẽ nghiêng đầu: “Anh nhẹ thôi, bỏ tay ra, em muốn xuống ăn cơm.”

“Đợi anh ăn no trước đã.” Hứa Trạch vừa tiếp tục vừa nói.

Hai mươi phút sau, dì giúp việc lại lên lầu lần nữa, lần này không nghe thấy tiếng động gì cả, mới gõ cửa: “Tiểu thư, xuống ăn cơm thôi.”

“Vâng, cảm ơn dì.” Giản Ninh bị Hứa Trạch quấn lấy không ngừng, đành cố gắng làm dịu hơi thở của mình lại.

Cuối cùng, Giản Ninh nhảy xuống khỏi bàn học, chỉnh sửa lại quần áo: “Nhà em không có cơm tối cho anh.”

Cô có chút tức giận vì anh đã cởi một chiếc cúc áo của cô ra.

“Em xuống trước đi.” Hứa Trạch đi vào phòng tắm: “Lát nữa anh xuống.”

Nói xong, liền đóng cửa phòng tắm rồi khóa trái lại.

Giản Ninh xuống lầu ăn cơm, một lúc sau thì Hứa Trạch đi xuống.

“Anh vẫn ổn chứ?” Giản Ninh hỏi.

“Anh có ổn hay không em còn không biết sao?” Hứa Trạch ngồi đối diện Giản Ninh, nhìn cô.

“Nào, bồi bổ cơ thể.” Giản Ninh gắp một miếng thịt bỏ vào bát Hứa Trạch, sau đó bật cười vô cùng hưởng thụ.

“Sớm muộn gì anh cũng dạy cho em một bài học.” Hứa Trạch nhìn bộ dạng hả hê của cô, liền lên tiếng đe dọa: “Là bài học thật sự, chứ không phải giả.”

“Người ta sợ quá đi mất.” Giản Ninh nói một cách rất hợp tác: “Mong Hứa thiếu gia ra tay nhẹ nhàng.”

“Xin lỗi, không nhẹ được.” Hứa Trạch cắn một miếng sườn, đáp.

Sau bữa tối, Hứa Trạch không chịu về nhà, mặc cho Giản Ninh khuyên thế nào anh cũng không chịu.

“Hôm nay, em không cho anh đâu, anh bỏ cái ý định đó đi.” Giản Ninh nói với Hứa Trạch.

“Em nghĩ đi đâu thế?” Hứa Trạch mỉm cười: “Cái đầu nhỏ của em suốt ngày suy nghĩ những gì thế không biết?”Anh vừa nói vừa khẽ day day trán cô.

“Chẳng lẽ anh không nghĩ đến cái đó sao?” Giản Ninh sờ sờ trán.

“Anh sợ Chu Thế Hải đến tìm em làm phiền.” Hứa Trạch nói: “Không ngờ em lại nghĩ đến chuyện đó.”

Em thật là này nọ rồi.

Giản Ninh biết mình nghĩ lệch lạc nên đỏ mặt nhất thời không biết phải nói thế nào.

“Đương nhiên, nếu em thực sự muốn, thì bổn thiếu gia cũng không ngại, tình nguyện hợp tác, dốc hết sức lực.” Hứa Trạch nở nụ cười xấu xa.

“Biến đi.” Giản Ninh quay người đi: “Anh phiền chết đi được, mau biến đi.”

“Vừa rồi ở trên lầu em đâu có như vậy.” Dường như Hứa Trạch không có ý định bỏ qua cho cô: “Là ai ôm người ta, nức nức nở nở nhất quyết không chịu buông ra chứ?”

Giản Ninh liếc nhìn vào phòng bếp một cái, dì giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn, có lẽ là không để ý tới bên này.

“Ai nức nức nở nở thế?” Giản Ninh cứng miệng: “Em không thèm.”

Hứa Trạch sờ mặt cô một cái, nóng bỏng, như đang phát sốt: “Sao em lại đỏ mặt?”

“Đâu có.” Giản Ninh chạm lên mặt mình.

“Đi thôi, lên lầu.” Hứa Trạch kéo tay Giản Ninh.

“Không đi.” Trong tiềm thức Giản Ninh muốn né tránh anh, gương mặt càng thêm ửng đỏ.

“Em đang nghĩ gì thế?” Hứa Trạch mỉm cười: “Em không làm bài tập nữa à?”

Hóa ra là lên lầu làm bài tập à, Giản Ninh gật đầu: “Ừm, làm bài tập, làm bài tập.”

“Em vừa nghĩ cái gì thế?” Hứa Trạch tiếp tục trêu chọc cô: “Bạn học này cái gì cũng tốt, chỉ có điều suy nghĩ hơi đen tối.”

“Không thèm để ý đến anh nữa.” Giản Ninh tức giận dậm chân tại chỗ.

Đợi khi Hứa Trạch lên lầu, cô đã gọi hai cuộc điện thoại, kêu Triệu Dã và Vệ Thành Thành cùng tới. Bốn người cùng làm bài tập tại nhà Giản Ninh.

Giản Ninh là người nghiêm túc nhất, đến dì giúp việc mang đồ ăn vặt lên cũng không ăn, tiếp theo là Hứa Trạch, anh ăn một miếng bánh đậu xanh. Triệu Dã và Vệ Thành Thành là thoải mái nhất, hai người họ cùng nhau ăn hết đĩa đồ ăn vặt, còn uống thêm hai cốc nước ép trái cây to.

“Em Ninh, câu này anh không biết làm, em giúp anh giải thích một chút đi.” Triệu Dã nhìn Hứa Trạch đầy ẩn ý, nói.

Quả nhiên, Hứa Trạch liếc mắt nhìn Triệu Dã một cái: “Câu nào, hay là tôi giảng giúp cậu nhé.”

Triệu Dã đưa câu hỏi qua.

“Mở sách giáo khoa trang 45, rồi cứ thế mà áp dụng công thức.” Hứa Trạch nói rất ngắn gọn, súc tích.

Triệu Dã ngẩn tò te: “Không phải chứ, Hứa thiếu gia, vừa rồi khi cậu giảng bài cho em Ninh đâu có như vậy.”

Vệ Thành Thành ngồi bên cạnh hóng vui.

“Câu nào, em giảng cho anh.” Giản Ninh cầm tờ đề bài lên nhìn qua, rồi bắt đầu vẽ trên giấy nháp.

“Vẫn là em Ninh thương người ta nhất.” Triệu Dã vô cùng đắc ý mỉm cười với Hứa Trạch.

Thực sự gợi đòn.

Đang giảng bài thì điện thoại của Triệu Dã đổ chuông.

“Có lẽ là mẹ tôi giục về.” Triệu Dã lấy điện thoại ra, nhìn rồi nói.

Cậu ấy nhấc máy, nghe đầu dây bên kia nói gì đó rồi vội vàng đứng dậy khỏi ghế.

“Tiểu Dĩnh xảy ra chuyện rồi.” Triệu Dã vừa nói vừa cất bài vở cùng dụng cụ học tên trên bàn vào cặp sách.

“Sao thế?” Vệ Thành Thành hỏi.

“Bị bắt cóc, cô tôi bây giờ đang loạn hết cả lên, bảo tôi mau qua đó.” Triệu Dã nói xong liền cầm theo cặp sách rời đi.

Giản Ninh liếc nhìn Hứa Trạch, bị bắt cóc trong tình thế hiện tại, liệu có liên quan tới Chu Thế Hải không? Nhưng đây chỉ là suy đoán của Giản Ninh, cô không nói ra. Trong mắt Hứa Trạch cũng nảy nên sự nghi ngờ.

“Cùng đến đó đi.” Hứa Trạch đứng dậy khỏi ghế, nói: “Giản Ninh, em ở nhà, bất cứ ai tới đều không được mở cửa.”

“Không sao, mấy anh mau đi đi, dì giúp việc cũng ở nhà mà.” Giản Ninh vừa nói vừa giúp Hứa Trạch thu dọn bàn học. Cô biết lý do Hứa Trạch muốn đến đó hoàn toàn là vì Triệu Dã.

“Đừng sợ, không sao đâu.” Trước khi rời đi, Hứa Trạch nói với Giản Ninh: “Việc này không liên quan đến em.”

“Mấy anh chú ý an toàn nhé.” Giản Ninh giúp Hứa Trạch chỉnh sửa lại cổ áo.

“Ở nhà đợi anh.” Hứa Trạch nói xong liền cùng Triệu Dã và Vệ Thành Thành đi ra ngoài.

Giản Ninh ở nhà đợi, cứ thế cho đến nửa đêm, mười hai giờ thì Hứa Trạch mới về.  

“Thế nào rồi?” Giản Ninh ra đón và hỏi.

“Nhà họ Trâu không dám báo cảnh sát vì sợ con tin bị giết hại.” Hứa Trạch nói: “Hôm nay anh không về, anh ở lại với em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi