NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Đến hôm thứ hai, Tô Hữu Điềm nửa chết nửa sống mà đi học.
Cô bước mỗi một bước đều cảm thấy như trong lòng ứa ra máu.
Viên Duy sẽ dùng cái thái độ gì đối với cô?
Lạnh nhạt hay vẫn là phẫn nộ? Hoặc là......!Làm lơ?
Có thể sẽ đánh cô hay không? Không thể nào, Viên Duy chưa bao giờ đánh nữ sinh mà.
Mắng cô? Nếu mắng cô vài ba câu có thể dễ chịu được, cô nguyện ý cho anh mắng.
Cô dùng tay đập đập đầu, hận không thể đâm vào tường, xuyên trở lại cái buổi tụ hội kia, sau đó đánh chết cũng không uống ly rượu kia!
Đột nhiên, bả vai cô bị đập một cái, cô hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, là Mã Tuệ.
Mã Tuệ nói: "Thịnh Hạ, cậu như thế nào mà còn không mau đi vào đi, lập tức liền vào học giờ!"

Tô Hữu Điềm nói: "Vào ngay đây, vào ngay đây."
Bởi vì chỗ ngồi của cô và Viên Duy đều ở dãy bàn thứ nhất, Tô Hữu Điềm không thể không đi ngang qua chỗ ngồi của Viên Duy.
Mấy hôm trước là nhịn xuống không nhìn, còn hôm nay là cô không dám nhìn.
Cơ hồ là trốn chạy về chỗ ngồi của mình.
Mã Tuệ từ bên cạnh quay sang nói: "Thịnh Hạ, sắp kiểm tra khảo sát giữa kì rồi, cậu phải chuẩn bị cho thật tốt vào.

Trì Đức Thiệu tuy rằng thường ngày luôn cười tủm tỉm, nhưng đối với vấn đề thành tích vẫn là rất nghiêm túc."
Tô Hữu Điềm vẫn còn đang nghĩ về Viên Duy, cô nằm dài lên trên bàn, chậm rì rì nói: "Không sao cả, tớ lại không để bụng đến thành tích."
Mã Tuệ ồ một tiếng: "Nhưng mà, năm hai cấp ba phân lớp dựa trên thành tích, nếu kết quả kiểm tra của cậu không tốt, làm sao có thể được phân đến cùng lớp với Viên Duy đây?"
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, còn có cả việc như vậy nữa ư?
Cô đột nhiên nhớ tới, ở trong buổi tụ họp đồng học sau này có xuất hiện Lư Lai, không có ở trong cái lớp này.

Người trong lớp dù nhiều hay ít thì ít nhất cũng phải thuộc được mặt nên cô cho rằng Lư Lai là học sinh chuyển trường, hoặc là trường học tăng thêm số học sinh trong mỗi lớp mới có thể khác so với về sau như vậy , nếu là phân lớp mà nói......
Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, nếu là số mệnh đã chú định rằng cô sẽ cùng Viên Duy học trong một lớp thì cô nỗ lực học tập có ích lợi gì.
Nghĩ như vậy, cô liền yên tâm thoải mái mà lại bò dài ra bàn.
"Không liên quan, trong lòng tớ tự hiểu rõ."
Mã Tuệ nhún vai, mặc kệ cô.
Viên Duy ở phía bên kia của bục giảng, anh vẫn trước sau như một mà không phát ra bất cứ âm thanh nào, Tô Hữu Điềm vừa là thất vọng, vừa là nhẹ nhàng thở ra.

Cô đều đã đối với anh như vậy, như thế nào mà một chút phản ứng cũng không có vậy.
Nhưng nếu không phản ứng, có phải có giải thích hay không thì anh cũng chẳng để ý?
Tô Hữu Điềm rối rắm tới rối rắm lui, liền rối rắm tới tận khi vào lớp.
Mắt cô tuy rằng nhìn sách, nhưng hồn đã không biết bay tới tận nơi nào rồi.
Trì Đức Thiệu một tay cầm sách toán học, một tay cầm phấn viết, ở trên bảng đen mà múa may.

Ông quay đầu, nhìn thấy Tô Hữu Điềm đang phát ngốc, đột nhiên kêu lên:
"Thịnh Hạ! Em đứng lên trả lời vấn đề này, câu này em chọn đáp án nào?"
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô theo bản năng mà đứng lên.
Chọn đáp án nào?
Rốt cuộc đề bài là như thế nào cô cũng không biết, thì chọn kiểu gì?
Trì Đức Thiệu nheo lại đôi mắt, cười tủm tỉm nói: "Tôi thấy vừa rồi em tự hỏi vấn đề quá nhập thần, như thế nào, hiện tại vẫn chưa nghĩ ra được ư ?"

Tô Hữu Điềm sợ nhất là loại hổ mặt cười này, cô theo bản năng mà muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ Mã Tuệ.
Mã Tuệ mới vừa há mồm, Trì Đức Thiệu liền nói: "Mã Tuệ, em đừng làm cho Thịnh Hạ lầm đường, để bạn ấy tự mình nói!"
Tiếp theo ông cười đến phá lệ ôn nhu: "Thịnh Hạ, đừng nói không biết, nếu không, em liền phải đứng tự hỏi hết cả một tiết hôm nay đó."
Yết hầu của Tô Hữu Điềm động, trên trán của cô dần dần mà toát ra mồ hôi.
Tất cả mọi người đều ngừng thở nhìn cô.
Cô......!Cô hiện tại giả vờ té xỉu còn kịp nữa hay không?
Chuyện này chính là cô làm sai, bằng không thì thừa nhận sai lầm với thầy giáo là được......
Tô Hữu Điềm vò đầu bứt tai mà đứng, vừa định há mồm nói thì đột nhiên, lúc này, nghe thấy được ở phía bên kia bục giảng, tựa hồ là vô tình mà vang lên hai tiếng.
Cô sửng sốt, theo bản năng mà quay đầu sang..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi