NGƯỢC MỊ NHẸ NHẸ THÔI ĐƯỢC KHÔNG?


Viên Duy đang ngồi, hơi hơi nghiêng đầu nhìn sách, ở đằng sau gáy mỗi một cây tóc của anh đều tản ra khí thế "Ông đây đang khó chịu, đừng có mà làm phiền."
Tô Hữu Điềm có chút hoài nghi, cái tiếng nói vừa rồi.....!Không có khả năng là Viên Duy vọng lại đi?
Anh cái dạng rắm thối kia, sao có thể thiện tâm quá độ mà giúp mình được?
Cái suy đoán này làm Tô Hữu Điềm có chút nhụt chí, lại có chút chua xót.

Bởi rốt cuộc tự thân đánh vỡ hy vọng của chính mình, là một việc vô cùng thống khổ.
Trì Đức Thiệu đè thấp mặt mày: "Em chọn đáp án nào—— hay vẫn là không biết.....?"
Nhìn gương mặt bức bách của Trì Đức Thiệu, Tô Hữu Điềm cắn chặt răng, nghĩ rằng ngựa chết coi như ngựa sống đi:
"Em chọn đáp án —— B?"
Trì Đức Thiệu chậm rãi ló đầu ra: "Em, chắc, chắn?"
Tô Hữu Điềm thấy chết không sờn gật gật đầu.
Trì Đức Thiệu cười lạnh một tiếng: "Bài này đáp án của em......"
Yết hầu của Tô Hữu Điềm động, cô không tự giác mà nheo lại một con mắt.
"Đúng rồi."

Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa ngã ngồi ở trên ghế.
Trì Đức Thiệu cười tủm tỉm nói: "Tốt, mời bạn Thịnh Hạ ngồi xuống.

Tôi chờ mong biểu hiện càng tốt hơn của em lần sau."
Tô Hữu Điềm hộc máu, cô hữu khí vô lực mà ngồi ở trên ghế, hận chính mình vì cái gì mà tốt nghiệp cấp ba xong liền đem tất cả các kiến thức đã học đều trả lại hết cho thầy cô, hận vì sao không có được cái đầu óc chỉ số thông minh là 180!
Sau khi tan học, cô lại vô lực mà bò dài trên bàn.

Cao Nhất Thành nhìn trái nhìn phải, ngó tới ngó lui mà đi tới.
"Thịnh Hạ này, cậu có còn nhớ rõ chuyện hôm đó sau khi cậu uống say không?"
Tô Hữu Điềm ngồi dậy, lắc lắc đầu.
Khóe miệng của Cao Nhất Thành nhếch lên, hắn khụ một tiếng rồi nói: "Chắc cậu cũng không nhớ đâu, lúc ấy cậu còn nôn hết ra người tớ cơ!"
Tô Hữu Điềm: "Ồ"
Cao Nhất Thành cúi đầu, hơi hơi mỉm cười: "Vậy cậu phải đến bồi thường tớ chứ, phải không?"
Bồi thường?

Tô Hữu Điềm cúi đầu, từ trong ví tiền rút ra một số tiền đưa cho hắn: "Đây."
Cao Nhất Thành thất vọng mà đẩy tay cô trở về.

Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua Viên Duy, trên tai đang đeo tai nghe, tựa hồ không có chú ý đến bên này, nghĩ rằng anh cũng không có hứng thú chú ý bên này.
Hắn vừa lòng mà âm thầm gật đầu.
Lại cười nói với Tô Hữu Điềm : "Một trăm đồng bạc cũng không đủ, cậu phải nhớ, làm bẩn người của tớ, nợ thịt.....!Trả bằng thịt."
Tô Hữu Điềm mắt trợn trắng, đem tiền cất đi: "Người cậu không đáng giá một trăm đồng bạc đâu, không muốn thì thôi, đừng có mà lượn qua lượn lại trước mắt tớ."
Cao Nhất Thành nhíu mày nói: "Tại sao cậu lại nhẫn tâm như vậy được? Buổi tối ngày hôm đó thế nhưng chỉ có một mình tớ quan tâm đến cậu!"
Mã Tuệ từ bên cạnh quay đầu sang, lạnh lùng cười: "Đừng có mà nói hươu nói vượn, Thịnh Hạ, cậu đừng tin hắn.

Buổi tối ngày hôm đó cậu nôn ra, hắn còn ghét bỏ cậu cơ!"
Cao Nhất Thành nhanh miệng nói: "Cậu đừng có mà nói bừa như thế! Tớ ghét bỏ là như thế nào? Lúc ấy tớ còn không phải là....!Đang sốt ruột ư?"
Mã Tuệ hừ một tiếng: "Cậu thì sốt ruột cái gì, cái bộ dạng ghét bỏ kia, tất cả mọi người đều thấy, cậu còn chưa có bằng Viên Duy người ta đâu, ít nhất Viên Duy hắn......."
Viên Duy? Viên Duy làm sao vậy?
Tô Hữu Điềm đột nhiên trừng lớn đôi mắt, gắt gao mà nhìn Mã Tuệ.
Chỉ nghe rầm một tiếng, Tô Hữu Điềm quay đầu, liền thấy Viên Duy đứng lên, đội mũ lên, xoay người rồi đi ra ngoài.
Mã Tuệ theo bản năng mà che miệng lại.
Tô Hữu Điềm đứng lên, nhìn bóng dáng của Viên Duy, có chút buồn bực nói: "Hắn thì làm sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi