NGƯỜI ANH EM, CHƠI LƯỠI LÊ KHÔNG?

"Cho nên tớ muốn làm quen cậu ấy, tiếp cận cậu ấy, cùng cậu ấy dần dần sinh tình." Vệ Tục dừng một chút, "Ý tứ trên mặt chữ."

Tần Liên tấm tắc cười to: "Vẫn là chó má thôi."

Đang trêu đùa, cửa đột nhiên bị gõ vang, Vệ Tục đi mở cửa, trước mắt đúng là đối tượng mà hắn muốn dần dần sinh tình, Dương Mạt.

Dương Mạt đích xác có một bộ mặt mê hoặc phần lớn đám Alpha, hơn nữa vóc dáng lại nho nhỏ, quả thực là món ăn cực phẩm của Alpha.

Đáng tiếc Tần Liên chỉ mới liếc mắt nhìn, đã bị Vệ Tục chặn tầm mắt.

"Xin chào, xin hỏi các cậu có đường không? Phòng ngủ bọn tớ có con gián, tớ với bạn cùng phòng không dám đánh nó, nghe nói có thể dùng đường dụ nó vào trong chai..." Đột nhiên nhìn thấy một con gián to như vậy, Dương Mạt nghĩ mà sợ, giọng nói càng nhỏ dần.

Ý muốn bảo vệ của Vệ Tục tức thời tăng vọt, hận không thể ôm ngay cậu ấy vào trong ngực trấn an. Lúc này mười phần khí khái đàn ông mà vẫy vẫy: "Lấy đường làm gì, để tớ giẫm chết nó giúp cậu."

Nửa phút sau, Tần Liên nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng bên phòng ngủ sát vách.

Lát sau, Vệ Tục trở lại, mang theo nụ cười thắng lợi.

Tần Liên vỗ tay, "666."

Vệ Tục cười: "Ngầu không?"

"Ngầu lắm, cực Alpha."

Nụ cười của Vệ Tục từ từ biến mất... "Rất Alpha?"

"Rất Alpha." Mặt Tần Liên không hề có cảm xúc, "Chẳng Omega chút nào."

Vệ Tục lo âu nhíu mày lại. Hắn vừa rồi kích động quá nên quên mất, hắn bây giờ đang là một Omega trói gà không chặt, lẽ ra phải sợ gián mới đúng!

"Cậu nên thế này." Tần Liên đứng lên, nhón chân nhảy tại chỗ mấy cái, khoa trương hô to: "Ai nha có gián! Người ta rất là sợ đó nha!"

Vệ Tục ném cốc qua, bị Tần Liên tiếp nhận trên không trung.

"Rác rưởi son môi màu gì cũng không biết, không xứng trào phúng ta." Vệ Tục nói.

Tần Liên híp híp mắt.

"Ngươi đây là muốn khiêu khích ta?" Vệ Tục cho hắn một ánh mắt khiêu khích.

Tần Liên ném cái ly lên bàn thật mạnh, cười lạnh. Được lắm, còn không phải so xem kẻ nào Omega hơn sao?

Hắn, Alpha sắt thép, tuyệt không chịu thua!

*************

"Cậu có dùng mặt nạ nhà XX không? Ôi chao dùng siêu tốt nha! Tớ một ngày muốn đắp tới ba tấm đây này!" Một ngày trước còn không biết son môi màu gì Tần Liên hiện giờ đang chia sẻ cho bạn học.

"Cái này nặng quá người ta cầm không nổi, cầm giúp một chút được không nha!" Vệ Tục dũng mãnh 1 mét 83 làm nũng với bạn học.

"Oa các cậu nghe nói chưa, XXX kết hôn với XX rồi đấy, ôi chao!" – Tần Liên.

"Chia tay cái gã cặn bã đó còn tốt hơn! Xí, Alpha chẳng kẻ nào tốt cả!" – Vệ Tục.

"Sáng nay cậu đến muộn, tớ giúp cậu nói với giáo sư là bị tiêu chảy rồi," Tần Liên nói.

Vệ Tục vỗ lưng hắn một cái: "Cảm ơn nhoa, chị em tốt."

Tần Liên sờ sờ eo hắn: "Chị em tốt, khách khí rồi."

Vệ Tục nhếch lan hoa chỉ lên, chọc một chút lên cánh tay hắn, bóp méo giọng cười duyên: "Quỷ sứ!"

Bạn học ở cách đó không xa quay đầu lại nhìn, sau đó nói nhỏ với Dương Mạt bên cạnh: "Cậu có thấy không, Vệ Tục thật nữ tính."

Vệ Alpha thính lực siêu quần:...

Tần Liên: "Phốc!"

Đợi hai người Dương Mạt đi xa rồi, Tần Liên vô tình cười to trào phúng: "Ha ha ha cậu thật nữ tính nhoa." Sau đó bóp méo giọng học hắn nói một câu, "Quỷ sứ!"

Vệ Tục dùng sức tát một cái lên lưng hắn.

Kỳ thực chút lực ấy với Tần Liên mà nói chẳng tính là cái gì, nhưng hắn vẫn cứ lảo đảo về phía trước vài bước, sau đó ngồi xổm xuống, chậm rãi lộn người, nằm sấp trên mặt đất: "Ai nha, người ta té ngã rồi, muốn anh giai thơm nhẹ mới lên được!"

Vệ Tục:...

Chưa từng thấy người nào giả ngã lại như thế!

Vệ Tục giận không thèm nhìn lại nữa, mặt tối sầm tiếp tục đi về phía trước. Kẻ nào ngu si mới để ý đến tên thần kinh như hắn!

Tần Liên nằm trên đất cười đến khó thở, vừa hừ hừ, vừa chuẩn bị đứng lên, đúng lúc này, trước mặt bỗng xuất hiện một bàn tay, còn có một giọng nói vội vàng lại dễ nghe: "Cậu không sao chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi