NGƯỜI BẠN TRAI CÔNG CỤ LÀ ĐỈNH LƯU XUYÊN SÁCH


Cô rất thích ăn hải sản, sau khi đến đây, do áp lực kinh tế nên cô đã không ăn món này trong một thời gian dài.

Nhà hàng này đạt tiêu chuẩn tốt, không uổng công cô lựa chọn kỹ càng, tỉ mỉ đọc hàng chục nghìn lượt đánh giá trên Internet.

Anh ngồi đối diện, không động đũa.

Anh chưa từng thấy người nào nhút nhát như vậy, Khương Thi trầm ngâm cầm bộ dụng cụ không dùng đến bên cạnh, gắp một miếng thịt tôm hùm lớn đặt lên đĩa của anh: “Thật sự ăn rất ngon, anh nếm thử chút đi.

”Lục Kính do dự nhìn con tôm trắng nõn mềm mại trước mắt, ánh mắt của cô lại tràn đầy sự mong đợi, không nói gì thở dài một cái, cầm dĩa lên, ăn một miếng.

“Thế nào? Ngon không?”“Ừm, ngon lắm.

”Cảm thấy tư lợi đã thành công, cô cúi đầu bắt đầu tập trung ăn, để ý anh gần như chỉ ăn bít tết của mình, cô chăm sóc anh rất chu đáo, còn gắp cho anh rất nhiều tôm hùm mà cô thích.

Lục Kính im lặng ăn cơm, gần như không chủ động nói chuyện với cô.

Bữa ăn kết thúc, Khương Thi gọi người phục vụ tới trả tiền, Lục Kính đưa danh thiếp: “Anh sẽ trả, coi như cảm ơn tình cảm em đã dành cho tôi bấy lâu nay.


”Khương Thi chớp mắt, lộ vẻ kinh ngạc, lấy tay che ngực.

“Sao vậy? Em không thoải mái sao?’“Không có gì.

”Cô mỉm cười lắc đầu, lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên có người đàn ông lạ không phải người trong gia đình trả tiền cho cô.

Đúng như lời mẹ nói, việc chấp nhận lòng tốt của người khác, sẽ khiến tâm trạng mình yên bình khi nhìn lại người đó.

Đây có phải cái gọi là ăn người ngắn tay hay không?Nó thật đáng sợ, khiến cho con người trở nên yếu đuối.

Cô đứng lên: “Em sẽ chuyển tiền cho anh sau.

”Lục Kính không cho ý kiến.

-Chiếc Bentley màu đen dừng lại chỗ công viên quen thuộc, anh quay đầu nhìn cô: “Hợp đồng đã kết thúc, tôi sẽ đưa cô đến ngã tư tiếp theo, sau này đừng làm phiền tôi nữa.

”“Kết thúc? Như này mà đã xong rồi á? Còn ghen thì sao?” Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh ghen khi nào?”Lục Kính tức giận cười: “Lừa gạt cũng vô dụng, tôi đã nói đây là lần cuối cùng.


”“Tôi không muốn vô lễ, nhưng anh thật sự không hoàn thành thoả thuận, anh không ghen tuông một chút nào cả!” Cô rất thất vọng, điều cô mong chờ nhất hôm nay chính là anh sẽ biểu hiện “ghen tuông” như thế nào, mong chờ màn trình diễn của anh sẽ truyền cảm hứng cho cô: “Anh không hề coi trọng vai diễn một chút nào, anh chỉ thấy phiền.

”Tay trái anh giữ chặt vô lăng, tay phải đặt trên đùi, nắm một lúc, rồi bất lực nói: “Tôi đã thực hiện đúng như lời cô yêu cầu.

”“Nhưng tôi không nhìn ra được!”“Đấy là vấn đề của cô.

”“…” Khương Thi im lặng nhìn anh, một lúc lâu sau, cô thở dài: “Anh đưa tôi về đi, vấn đề là ở tôi.

Tôi không nên vì thấy anh đẹp trai, tự tiện ôm hy vọng ở anh.

”Lục Kính thở phào, khởi động xe đưa cô trở về.

Cô giống như đã chịu đả kích lớn, co ro ngồi bên ghế lái phụ lẩm bẩm: “Cuối cùng, là do mình quá nông cạn, cảm thấy đẹp trai và lại còn là sinh viên khoa diễn xuất trường điện ảnh, nên nghĩ vai diễn mà mình đã sáng tác ra có thể hạ bút thành văn.

”“Nếu có nhiều tiền hơn một chút, là có thể thuê diễn viên chuyên nghiệp.

”“Nam chính hôm nay cũng đẹp trai, nhưng kỹ năng diễn xuất tệ quá.

” Cô ngồi dậy: “Tiểu Lục, tôi cảm thấy hôm nay anh có chút giống nam chính.

”Xe dừng lại, anh quay đầu nhìn cô: “…Em nói cái gì?”Có một chút bão tố ở sâu trong đôi mắt màu nâu nhạt của cô, và cô không hề nhận ra điều đó: “Ừm, cả hai trông rất đẹp, diễn xuất…Diễn xuất cũng khá giống nhau.

”________________________________________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi