NGƯỜI BẠN TRAI CÔNG CỤ LÀ ĐỈNH LƯU XUYÊN SÁCH


Bầu không khí trong xe yên tĩnh, ánh mắt Lục Kính nặng nề: "Diễn không tệ’ là có ý gì?"Trong mắt Khương Thi xẹt qua một tia sáng nhạt: "Anh để ý lắm à?"Anh lắc đầu, một lần nữa nổ máy xe, đi khoảng chừng năm mươi mét, không kiềm chế được đạp phanh xe, quay đầu hỏi cô: "Thật sự kém như vậy sao?"Cô nhớ lại bộ phim mới vừa xem xong, câu chuyện tình yêu thanh xuân vô cùng nhàm chán, kỹ năng diễn xuất của hai nhân vật chính lơ lửng, khoa trương, khiến cho câu chuyện vốn dĩ sáo rỗng lại càng không có sự lôi cuốn.Là người xem, cô hoàn toàn không đi vào được trong câu chuyện, cũng không hề cảm nhận được sức hút của nam chính, thậm chí còn cảm thấy nhân vật rất ngu ngốc: "Tôi cảm thấy anh tốt hơn anh ta, ít nhất tôi không có xúc động muốn móc ngón chân.

Diễn xuất của anh từ đầu đến cuối đều rất tự nhiên, đến mức tôi còn nghĩ rằng anh căn bản không phải diễn, người ta hoàn toàn không biết lúc nào thì anh đang ghen.""..."Anh hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng lại có một bầu không khí ủ rũ, lạc lõng vô cùng bao phủ quanh cơ thể."Tôi cảm thấy lúc này anh còn diễn tốt hơn vừa nãy nữa.

Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, kiềm chế nhưng mãnh liệt." Cô vội vã chớp mắt, khẽ nói.Anh nhìn về phía cô, ánh mắt tối tăm, ảm đạm lóe lên một tia bất đắc dĩ: "...!Hiện giờ tôi không có diễn.""Hả..." Cô giật giật khóe môi, cúi đầu nhìn vào ngón tay: "Ít nhất anh vô cùng đẹp trai, đẹp hơn nhiều so với nhân vật nam chính trong phim.


Điều kiện ngoại hình xuất sắc là một ưu thế rất lớn."..."Không khí gần như ngưng đọng.

Cô cúi đầu xuống.


Anh sẽ không tức giận đuổi cô xuống chứ.

Chỗ này xa như vậy, không tiện đón xe.Lén lút ngẩng đầu, ngắm anh một chút.!!!Anh ngồi ở đó, vẻ mặt không gợn sóng, cả người hoàn toàn không có sức sống, như bị rút cạn, uể oải, khổ sở.Trông bị đả kích rất lớn, Khương Thi không khỏi âm thầm tự kiểm điểm, nói quá đáng quá rồi sao?Cô cẩn thận vươn tay, kéo lấy ống tay áo bên phải đang buông xuôi bên người của anh, muốn nói vài câu làm dịu bầu không khí.Ống tay áo sơ mi màu xám nhạt bị kéo lên, lộ ra một mảng da nhỏ, trên cổ tay thon gầy nổi lên một vài chấm đỏ, cô bỗng nhiên kéo tay của anh qua, vén ống tay áo lên: "Cái này là chuyện gì vậy?"Anh rút tay về, kéo ống tay áo xuống che lại, đôi mắt khép hờ, đôi mi như lông vũ che trên đôi mắt: "Không có gì, triệu chứng dị ứng thôi.""Dị ứng? Sao lại bị dị ứng?" Cô lại kéo tay anh qua, mở nút cổ tay áo, xắn ống tay áo lên, hít sâu một hơi, trên tay của anh chi chít nốt đỏ: "Đồ mới ăn có vấn đề.

Bít tết? Hay là salad?"Anh giơ tay lên ấn vào mi tâm: "Tôm hùm.""Ấy...!anh không ăn được tôm à, tại sao lúc gọi món lại không nói?""Tôi đang ghen." Giọng nói uể oải, lại có chút uất ức.Khó trách anh nói có diễn theo yêu cầu của cô, lúc gọi món, hỏi anh có muốn ăn tôm không, anh dừng lại một lúc mới nói "Tùy em", khi đó là đang làm mình làm mẩy rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi