NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

"Nếu có chuyện gì chúng ta giải quyết sau nhé, không vội, hiện tại chúng ta nên nói chuyện vui vẻ."

Một tay Phong Sở Mạc túm lấy cổ áo Diệp Vi Vi.

"Buông, buông ra."

Nữ hiệp lực điền Diệp Vi Vi vừa rồi khiến Chu Hàm Ngọc giãy thoát cũng không thoát ra được, giờ phút này dưới một tay của Phong Sở Mạc, thật giống như là hầu tử dưới chân Ngũ Hành Sơn, dù cô dùng sức lực như thế nào, đạp chân trên mặt đất, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chân mình lui về phía sau.

"Không phải chúng ta vừa rồi đã đàm phán xong sao? Chúng ta đã nói chuyện rất rõ ràng, tôi thực sự có việc cấp bách, thực sự cấp bách."

"Không vội!"

Phong Sở Mạc dùng một tay kéo người không tự chủ đang lui về lại phía trước mình và ôm lấy, để môi kề sát vào tai cô:

"Nói một chút về thần tượng của em, mục tiêu của em tiến vào giới giải trí là gì? Về bộ album đó của em? Em luôn nhiệt tình với đàn ông như vậy sao?"

Mỗi câu nói của Phong Sở Mạc, làm Diệp Vi Vi liền run một trận, đợi đến khi Phong Sở Mạc nói xong câu cuối cùng, Diệp Vi Vi mới kêu rên một tiếng, cảm thấy trước mắt là một mảnh tối tăm.


Diệp Vi Vi giải thích rất rõ ràng và chi tiết, ngoại trừ quá trình sùng bái cuồng nhiệt của mình dành cho Chu Hàm Ngọc, ngay cả mình mấy tuổi bị nam sinh tỏ tình, mấy tuổi cùng nam sinh nhỏ nắm tay nhau, khi nào có ấn tượng với đàn ông, lúc ở trại trẻ mồ côi có thanh mai trúc mã hay không, lúc đi học có bạn trai nhỏ hay không, từng nhận hay chưa nhận thư tình và chocolate vào dịp lễ tình nhân, hai mắt Diệp Vi Vi thành hương đuổi muỗi, mông mông lung lung, nhưng đều giải thích rõ ràng.

"Hưm, bảy tuổi có cậu bé trai tỏ tình? Tám tuổi lần đầu tiên nắm tay với bé trai, mười hai tuổi, hình như mất nụ hôn đầu tiên?"

"Đó là do cậu ta cưỡng hôn.."

Diệp Vi Vi nhỏ giọng nói.

"Mười ba tuổi nhận được bức thư tình đầu tiên, từ năm mười bốn tuổi thì trên bàn học không bao giờ thiếu quà tặng chocolate đồ ăn nhẹ."

"Diệp Vi Vi."

Giọng nói của Phong Sở Mạc đặc biệt mềm mại dễ nghe.

"Sao."

Diệp Vi Vi đáp như một cái chân chó (*)

(*) Người thích nịnh nọt, tung hứng.

"Em thật đúng là, được hoan nghênh ha."

"Khẳng định không bằng anh, anh xem diện mạo này của anh, dáng người này, khí chất này, đây chính là Vương lão Ngũ chân chính, cấp bậc kim cương, tin tôi đi, nếu anh chịu nói, người theo đuổi xinh đẹp đầu thành phố A có thể xếp đến cuối thành."

"Người đầu tiên anh nắm tay là em, lần đầu tiên chung chăn gối là em, lần đầu tiên tặng hoa là tặng em, lần đầu tiên hôn môi cũng là em, lần đầu tiên lên giường là với em, Vi Vi, đây thật đúng là, không công bằng!"

Phong Sở Mạc cảm thán một tiếng.


Diệp Vi Vi rụt cổ về:

"Ít nhất lần đầu tiên của tôi là cho anh.."

"Em hẳn là nên cảm thấy may mắn, em còn để lại một cái cho anh."

Phong Sở Mạc cười, trong mắt mông lung mơ hồ.

Nếu như đó không phải là lần đầu tiên, kết quả sẽ là gì? Một khắc kia Diệp Vi Vi, suýt nữa nhịn không được hỏi thế, có điều, giác quan thứ sáu nhạy chuẩn như động vật nhỏ nói cho cô biết, vấn đề này, vẫn là đừng hỏi thì tốt hơn.

"Anh có hơi đau lòng."

Tiếng Phong Sở Mạc từ vành tai cô chui vào trong tai, rõ ràng là tiếng hô hấp lạnh lẽo, lại mang theo nóng rực không hiểu:

"Vi Vi, về sau, tất cả lần đầu tiên của em, đều cho anh, được không? Sau này, em vĩnh viễn chỉ thích anh, được chứ?"

Phong Sở Mạc sửa từ yêu ra đến miệng thành thích, vẻ mặt có chút bối rối.

Diệp Vi Vi không thể không ngước mắt lên, nhìn vào một đôi mắt quá mức tối nghĩa có chút gì đó bất an cùng sợ hãi ẩn giấu.

Anh đang hứa hẹn, mà nam nữ trong xã hội hiện đại, hứa hẹn chỉ là thuận miệng thôi, hôm nay hứa yêu sống đi chết lại, ngày mai thành người dưng, hôm nay vẫn là thề non hẹn biển, ngày mai chính là gặp mà không quen, hôm nay vẫn là triền miên yêu, ngày mai có lẽ là trở mặt thành thù.


Lời hứa, thật sự là rất dễ nói ra, Diệp Vi Vi biết, chỉ cần mình đồng ý, thì bất an sợ hãi đó sẽ rút đi, hôm nay Phong Sở Mạc làm thế, chỉ là bởi vì bất an.

Chỉ là một lời hứa hẹn có thể đổi ý bất cứ lúc nào mà thôi, để xoa dịu Phong Sở Mạc, để anh không quản cô nhiều, đối với anh tốt cô cũng tốt, thật thư thái.

Cô há miệng thở dốc: "Tôi.."

Diệp Vi Vi định nói ra miệng tôi hứa rồi cười khẽ, nhưng đối với đôi mắt quá nhiều mong chờ: "Tôi."

Qua rất lâu tôi vẫn không nói ra chữ còn lại, không thể nói ra khỏi miệng được.

Diệp Vi Vi và Phong Sở Mạc, một âm hồn, một người sống, làm gì có tương lai, làm gì có vĩnh viễn, họ đã định sẵn là hai đường thẳng song song không giao nhau, nhưng trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn, họ đã giao nhau, nhưng sau giao điểm đó, họ vẫn vĩnh viễn rời bỏ, người hiện đại luôn thích đùa về việc yêu nhau như thế nào nếu cùng giới tính?

Đối với cô, lần đầu tiên cô nhận ra rõ, rằng bất đồng chủng loại, thì có gì là vĩnh viễn đâu.

Editor: Alissa


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi