Chương 685
Tần Lam thì hung ác trừng hắn một cái với vẻ bực bội: “Vậy anh có ăn hay không, lời đâu mà lắm thế không biết, mở ra xem xem!”
Hắn mở ra thì thấy bên trong là mỳ hải sản, có thêm mấy con tôm và một con bào ngư mini nhỏ bằng ốc bưu bình thường.
“Con… con bào ngư này còn chưa được nửa tháng đã phải lên nồi rồi à?”, Khóe miệng Trương Phong hơi co giật.
Cô ấy ho khẽ một tiếng, cười khổ nói: “Anh chỉ nói muốn bào ngư chứ có nói muốn to bao nhiêu! Ăn tạm đi!”
“Con bào ngư này tôi còn có thể hiểu, nhưng tôm hùm sao lại biến thành tôm sông? Vả lại chỉ có hai con!
Tổ yến của tôi đâu?”
“Đây này!”
Nói xong Tần Lam bèn đặt một cái ly nhỏ lên trên bàn, không nhìn không biết, vừa nhìn thì bị dọa hết hồn, chết tiệt, tổ yến biến thành yến mạch.
“Thôi mà, thực sự tôi không biến ra được tổ yến đâu, cứ uống nhiều yến mạch để bồi bổ cũng được mà!”
Trương phong nhướn mày: “Thế này… cũng quá…”
“Gì cơ?”, roi da trong tay Tần Lam đập xuống, vang lên một cái chét.
“À ý là cũng quá phong phú rồi! Cảm ơn chị đại Tần!”
“…”
Làm sao hắn dám nói ăn uống quá kham khổ chứ, không khéo lại bị đập một trận.
Tám giờ tối.
Đã gần đến giờ Hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm), cho nên sau khi ăn xong thì họ tiến về tòa nhà tài chính.
Một hàng sáu chiếc xe đều dừng trước giao lộ đợi thời cơ, không ai dám xuống xe khi chưa có mệnh lệnh của Tần Lam.
“Bây giờ cứ đợi vậy sao?”, Tần Lam liếc nhìn Trương Phong đang ngồi ở ghế lái phụ, nghi ngờ hỏi.
Hắn vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không phải, bảo mọi người xuống xe vào trong bar đi”.
“Vào trong bar? Chúng tôi là cảnh sát đó, có nhầm không vậy!”
“Hiện tại là giờ tan ca, đến quán bar thì sao nào? Cảnh sát không phải người à? Hơn nữa chúng ta có đến để chơi đâu, chủ yếu là muốn dụ mục tiêu ra, không dấn thân vào chốn nguy hiểm làm sau dẫn sói ra khỏi hang chứ?”
“…”
Hắn nói như súng liên thanh khiến Tần Lam á khẩu.
Hình như… hắn nói cũng có lý!
Cô ấy cầm lấy bộ đàm nói vọng vào: “Mọi người xuống xe vào trong bar!”
Cô vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng reo hò từ mấy chiếc xe còn lại. Hóa ra là bọn họ rất thích được đi bar.
“Cái đám người này!”
Trương Phong cũng mở cửa xe ra, khẽ cười nói: “Chuyện thường tình của con người thôi, là người ắt sẽ có lúc mệt mỏi, quán bar chính là nơi để giải tỏa cảm xúc.”
Họ chọn một quán bar lớn nhất, đông người nhất, náo nhiệt nhất và đi vào.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Lam đi vào nơi thế này. Cô ấy thay sang một bộ đồ bình thường, toát lên vẻ nữ tính hiếm có.
Thân hình yểu điệu, đặc biệt là cặp chân trắng dài cộng thêm chiếc váy ngắn bó sát … khiến những chỗ cần lộ đều lộ ra ngoài cả.
Tần Làm vừa mới bước vào đã thu hút không ít ánh nhìn. Trong nháy mắt, cô gái xinh đẹp đã trở thành con mồi của đám đông.
“Sao tôi cảm thấy có gì đó không đúng vậy, hình như có rất nhiều người đang nhìn tôi!”, Tần Lam nghi ngờ nói.
Trương Phong đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng, mỉm cười: “Này chẳng phải nói thừa sao? Nếu như có một người đàn ông cực kỳ đẹp trai xuất hiện trước mặt cô, cô có nhìn một chút không?”
“Có, nhưng cũng không đến mức lộ ra nét mặt thèm khát như vậy chứ!”
“…”
Trong ánh mắt của những người này toàn là vẻ ham muốn, dường như họ muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.