Chương 740
Triệu Vô Cực lấy một cái búa mang tới: “Cần gì phải phiền phức như vậy, mọi người tránh ra, để tôi bổ cho một nhát!”
Tất cả mọi người lập tức đứng dậy. Hắn cầm đầu búa gõ vào ổ khóa.
Rầm!
Âm thanh nặng nề vang lên, nhưng ổ khóa vẫn không hề bị biến dạng.
Sau đó hắn lại bổ vào chiếc hộp nhưng cũng chỉ nhận lại được kết quả tương tự.
“Cái món này làm bằng da bò thật sao? Sao lại cứng thế!”, Triệu Vô Cực ngồi xuống nhìn chiếc hộp.
Ông Cung lập tức ngăn cản bọn họ dừng cách làm không đúng để mở khóa: “Dừng dừng dừng! Chiếc hộp này không phải có thể tùy ý mở được, dù có bị đốt hay ngâm nước cũng vậy thôi. Ngay cả dùng máy khoan cũng phải bó tay, làm gì có chuyện dễ mở thế! Nếu mà dễ vậy thì sớm đã bị người ta mở ra lấy đồ bên trong đi mất từ lâu rồi!”
“Nhưng nếu không mở được thì sao biết bên trong có thứ gì chứ?”, Sở Nam Thiên cũng cảm thấy không hiểu.
Mọi người chỉ biết nhìn nhau.
“Anh Mạc, anh nhìn xem đây là gì.”, Trương Phong chỉ vào một vị trí hõm xuống giữa ổ khóa.
Một vết hõm hình giọt nước.
“Hình gì vậy? Cũng không thấy cơ quan nào!”, Triệu Vô Cực chỉ vào giữa ổ khóa và gãi đầu.
Hình như Mạc Phong nhận ra điều gì đó bèn lấy con dao găm ra cứa vào đầu ngón tay mình và nhỏ máu vào vị trí giữa ổ khóa.
Ầm ầm ầm.
Ổ khóa lập tức rung lên.
Cạch.
Ổ khóa dùng búa đập không được cuối cùng cũng đã rơi xuống đất.
Ông Cung thấy vậy bèn thở dài: “Tôi đã giữ chiếc hộp này hơn hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng xong rồi!”
“Thiếu chủ, mau mở ra. Không chừng bên trong có thứ gì đó kỳ diệu mà mẹ để lại cho cậu đấy!”, Triệu Vô Cực gật đầu đầy kích động.
Nhưng hắn vẫn biết đâu là chủ đâu là tớ, dù trong lòng rất muốn mở chiếc hộp nhưng cũng không thò tay ra động vào.
Vì dù sao chiếc hộp này cũng là do Trầm Thu Vũ để lại. Người duy nhất có tư cách mở nó ở đây chính là Mạc Phong.
“Đúng vậy anh Mạc, anh mau mở ra xem, rốt cuộc bên trong là thứ gì?”, Trương Phong cũng xoa tay với vẻ sốt ruột: “Không biết có ăn được không?”
“Làm gì có chuyện! Có đồ ăn nào mà có thể để ở trong hộp lâu như vậy chứ? Đừng nói linh tinh!”, Sở Nam Thiên trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận.
Có thể chưa ai biết Trầm Thu Vũ là người phụ nữ như thế nào. Bà chính là một nữ thiên tài thời đó. Cầm kỳ thi họa đều tinh thông, thậm chí còn được rất nhiều các bậc thầy trong và ngoài nước muốn nhận làm đệ tử.
Năm tám tuổi bà đã đạt quán quân trong cuộc thi piano tổ chức tại Vienna.
Có lẽ khả năng học hành của Mạc Phong được thừa hưởng từ gen di truyền của mẹ, còn học võ là từ bố.
Từ đó Trầm Thu Vũ mượn nhà họ Trầm làm bàn đạp và đã đạt nhiều thành tựu trên con đường âm nhạc. Cộng thêm với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nên bà được rất nhiều gia tộc nước ngoài săn đón. Từ xưa tới nay, những người phụ nữ giỏi giang, thông minh, tháo vát như vậy, có ai mà không thích?
Hơn nữa bà cười không lộ răng, vô cùng thân thiện, không kiêu căng, chắc chắn bà chính là bảo bối trong tay đàn ông và là cái gai trong mắt những người phụ nữ khác.
Người phụ nữ như vậy đã sớm có sự chuẩn bị nên mới có chiếc hộp này. Bên trong chắc chắn là bảo bối của nhà họ Mạc.
Mạc Phong chậm rãi mở chiếc hộp ra. Bên trong toàn là giấy.
“Đây là gì vậy?”, anh cầm xấp giấy lên nói với vẻ nghi ngờ.
Nhìn kỹ thì thấy đây là giấy chứng nhận nhà đất, ngân phiếu cùng với giấy kinh doanh các loại.
Hơn nữa toàn bộ đều thuộc vùng Ma Đô.
Hai mươi năm trước Ma Đô cũng là nơi tấc đất tấc vàng. Có nhiều tài sản như thế này thì có thể thấy khi đó nhà họ Mạc mạnh tới cỡ nào.
Khi thực lực của nhà họ Mạc đang ở thời kỳ đỉnh cao mẹ anh đã biết tính toán tới những điều này, chứng tỏ bà là người đa mưu túc trí cực kỳ.
Trương Phong cũng cầm xấp giấy lên nhìn: “Ôi, toàn bộ là giấy chứng nhận nhà đất, hơn nữa còn đứng tên của anh nữa! Ấy Mạc Giai Cầm là ai vậy?”