Chương 741
“Mạc Giai Cầm sao? Ở đâu?”
“Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất này ghi tên Mạc Giai Cầm, là thế nào của anh đấy?”
Mạc Phong cầm tờ giấy lên xem, phần lớn đều ghi tên anh, duy chỉ có một tờ là ghi tên Mạc Giai Cầm.
Ma Đô, khu Hoàng Phổ, chung cư Kim Vực Loan.
Lúc mua nhà là hai mươi năm trước. Khi đó Mạc Phong mới có một tuổi. Mạc Giai Cầm lẽ nào..là em gái của anh sao?
Cung Lợi Hoa được coi là người làm thâm niên cuả nhà họ Mạc nên đương nhiên biết rất rõ.
“Thiếu chủ, lẽ nào cậu không nhớ mình vẫn còn một người em gái sao?”
Mạc Phong ngẩng đầu nhìn Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực. Bọn họ đồng loạt gật đầu.
“Em gái sao…sao tôi không nhớ!”
Sở Nam Thiên lật ra bức anh đặt dưới cùng trong hộp. Trong hình là người phụ nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang ôm một bé gái mới đầy tháng, bên cạnh còn có một bé trai.
“Thiếu chủ, đúng là cậu còn một người em gái, nhưng lúc xảy ra chuyện thì cô bé mới có ba tháng tuổi, sau đó cô bé thế nào thì chúng tôi cũng không biết!”
Mạc Phong nhận lấy bức hình, anh nhìn cô bé trong ảnh và im lặng một hồi lâu.
Có lẽ anh cũng không ngờ mẹ mình lại xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy.
Dù bà có sống trong thời cổ đại thì cũng phải xếp tốp đầu. Đôi mắt bà ánh lên vẻ thông minh, trí tuệ.
Mạc Phong bỗng rơi nước mắt: “Mẹ yên tâm, bọn họ đối xử với nhà họ Mạc như thế nào thì con sẽ đối xử với bọn họ như vậy!”
“Thiếu chủ, trong này vẫn còn một món đồ nữa!”, Sở Nam Thiên vội vàng lật xuống đáy hộp và đưa cho anh một cuốn sổ nhỏ.
Trong chiếc hộp này, ngoài ngân phiếu, giấy tờ các loại thì đây là thứ duy nhất trông giống một cuốn sách.
Nhìn nó không giống tấm bản đồ chỉ nơi cất giữ châu báu lưu truyền của nhà họ Mạc cho lắm.
Mạc Phong cầm lấy cuốn sổ đã ố vàng, lật trang đầu tiên thì thấy viết ‘Ngũ Âm Lục Luật’ “Đây là bài hát à?”, anh vội vàng lật những trang tiếp theo. Đúng là cuốn sổ hát. Có bài hát dành cho piano, cho violin, cho sáo, guitar và cho một loại nhạc thổi của thời cổ đại nữa.
Ngũ Âm chính là âm thanh khác nhau của năm loại nhạc cụ, còn Lục Luật chính là sáu giai điệu khi sử dụng các loại nhạc cụ này.
Chỉ có điều Mạc Phong không biết có khi nào đây chỉ đơn thuần là một cuốn sổ hát hay không!
Nếu như nó không có tác dụng gì lớn thì đâu nhất thiết phải đặt trong một chiếc hộp mà ngay cả khoan cũng không thể khoan thủng như thế này.
Hơn nữa với tính cách của mẹ mình, bà đã sớm đoán ra sự việc sẽ xảy ra và có sự chuẩn bị thì sao lại chỉ đặt một cuốn sổ bài hát trong này chứ.
Anh cất cuốn sổ đi, định bụng khi nào trở về sẽ nghiên cứu kỹ hơn. Không biết chừng trong cuốn Ngũ Âm Lục Luật này lại cất giấu bí mật nào đó.
Anh nhìn vào trong hộp, không còn lại thứ gì cả. Vậy nên anh lấy hết giấy tờ ra ngoài.
Hai mươi năm trước mẹ đã để lại cho anh những thứ này chứng tỏ bà sớm biết nhà họ Mạc sẽ bị tiêu diệt trong thời loạn lạc.
Vậy thì bà để lại số tiền lớn như vậy lẽ nào vì muốn anh vực dậy nhà họ Mạc sao?
… Buổi trưa, hôm nay chính là ngày diễn ra đấu giá ở câu lạc bộ Kinh Hoa.
Anh không muốn ở lại vùng đất thị phi này quá lâu. Càng ở đây lâu sẽ càng tạo cơ hội cho kẻ khác có thời gian chuẩn bị để đối phó với anh.
Có rất nhiều siêu xe phiên bản giới hạn đỗ trước câu lạc bộ. Có những chiếc xe mà có khi cả đời bạn cũng chưa thấy bao giờ.
Trương Phong nhìn xung quanh, không khỏi hô lên: “Anh Mạc, câu lạc bộ này có vẻ cao cấp nhỉ?”
“Câu lạc bộ Kinh Hoa, đây là câu lạc bộ đẳng cấp nhất toàn Hoa Hạ. Những người có thể tới đây đều là hào môn quý tộc!”, Mạc Phong vừa nói vừa sải bước đi tới.
Sở Nam Thiên cũng nhìn xung quanh một lượt. Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Thiếu chủ, tại sao tôi cứ cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta!”
“Không chỉ theo dõi đâu, mà hướng hai giờ còn có một tay súng bắn tỉa đang nhắm thẳng vào đầu chúng ta đấy!”
“…”
Mọi người nghe thấy vậy lập tức ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên họ nhìn thấy một họng súng phản xạ qua kính cửa sổ.
Triệu Vô Cực vội vàng hô lên: “Cứ bình tĩnh! Hôm nay ở đây nhiều người như thế này, bọn chúng không dám làm càn đâu. Mọi người cứ tự nhiên, đừng để mất mặt nhà họ Mạc!”