NGƯỜI CHỒNG HỜ CỦA NỮ GIÁM ĐỐC

Chương 742

Ba người đi theo Mạc Phong vào trong câu lạc bộ. Nhưng vừa bước vào thì đã gặp ngay những người không muốn gặp.

“Ấy, cậu Mạc, tới Yến Kinh sao không nói với chúng tôi một tiếng để chúng tôi còn thể hiện tình hữu nghĩ của chủ nhà chứ?”, Tưởng Minh Xuyên còn chưa thấy đâu thì đã nghe thấy giọng của hắn vọng tới.

Mạc Phong cũng dừng bước quay lại liếc nhìn: “Cậu Tưởng khách sáo rồi, tình thương mến thương thì thôi đi, tôi sợ trong cơm có độc lắm! Trông quầng mắt cậu thâm thế kia, có lẽ lại bị suy thận rồi nhỉ. Tôi biết một cách trị được bệnh của đàn ông đấy, có cần tôi nói cho cậu Tưởng không?”

“Anh…! Làm người đừng có quá đáng quá. Gọi anh một tiếng cậu Mạc mà anh tưởng là thật đấy à? Nhà họ Mạc giờ không còn như xưa nữa, tôi khuyên anh tốt nhất nên khiêm tốn một chút, đừng để đến lúc chết lại không biết tại sao mình chết!”

Đôi mắt Tưởng Minh Xuyên nổi lên vằn máu, xem ra tối qua hắn không hề ngủ.

Mạc Phong khoanh tay ra vẻ đồng cảm: “Tương tự, tôi cũng tặng anh một câu, động đến ai thì động chứ động vào tôi là phỏng tay đấy!”

“Minh Xuyên, sao còn đứng ở đây?”

Một giọng nữ dịu dàng từ phía sau vọng tới. Giọng nói này quen thuộc quá, khiến Mạc Phong biết ngay là ai.

Chẳng phải là Dương Thái Nhi sao?

Lúc này Dương Thái Nhi đã mang thai được hơn bốn tháng, chiếc bụng đã lộ rõ hơn.

Khuôn mặt hình trái xoan lúc trước của cô giờ trông tròn trịa hơn nhiều.

Thế nhưng ánh mắt cô khi nhìn Mạc Phong chỉ toàn sự lạnh lùng và khinh thường.

“Người bên trong đang đợi đấy, chúng ta vào thôi!”, Dương Thái Nhi bước tới, chủ động vòng tay ôm cánh tay Tưởng Minh Xuyên và nói với giọng dịu dàng pha chút kiêu kỳ.

Tưởng Minh Xuyên nhân cơ hội ôm lấy eo cô. Hắn khẽ bóp làn da mềm mại của cô. Dương Thái Nhi chau mày, nhưng trong nháy mắt cô đã lấy lại vẻ bình thường.

“Chậc chậc, nhìn cậu Mạc của chúng ta kìa, ra ngoài không mang theo phụ nữ lại mang theo một đám đàn ông. Hóa ra đây là khẩu vị của cậu à!”

Két!

Có tiếng phanh xe vọng tới.

Anh quay lại nhìn thì thấy một chiếc xe taxi đang đậu bên ngoài.

“Này! Ai cho taxi vào đây vậy. Chẳng lẽ không biết hôm nay những nhân vật tới đây là ai sao?”, Tưởng Minh Xuyên gầm lên với chiếc xe đậu bên ngoài.

Dương Thái Nhi thi thoảng lại liếc nhìn Mạc Phong. Mỗi lẫn giả vờ quay đầu là cô lại liếc nhìn anh một cái.

Cô giữ khoảng cách với Mạc Phong, thứ nhất là để bảo vệ anh, thứ hai là để bảo vệ đứa con của mình.

Bao nhiêu con mắt nhìn vào thế này, người đông miệng lưỡi nhiều. Nếu như cô và Mạc Phong có ý tứ, để người khác nhìn thấy thì nhà họ Dương và nhà họ Tưởng sẽ rất mất mặt.

Thực lòng cô chỉ muốn lao tới ôm lấy Mạc Phong. Nhưng nếu như vậy, sẽ chẳng ai đạt được lợi ích gì. Dù Mạc Phong có thực lực của riêng anh nhưng hiện tại vẫn quá mỏng manh, đơn độc.

Cánh cửa xe từ từ mở ra. Một đôi chân dài trắng nõn đập vào mắt mọi người.

Đôi chân thẳng tắp, trắng bóng dưới ánh mặt trời. Hơn nữa cô gái còn không hề đi tất. Đúng là tuyệt tác nhân gian.

Nhìn từ dưới lên trên, Mạc Phong có cảm giác quen thuộc lắm. Hình như anh đã gặp cô gái này ở đâu đó, thậm chí là đã từng sờ ở đâu đó.

“Chị dâu?”, Trương Phong hô lên.

Người tới không phải ai khác mà chính là Mục Thu Nghi.

Cô ấy hôm nay đẹp tới mức nao lòng.

Anh nhìn Mục Thu Nghi từ đầu tới chân, cảm giác như quay lại lần đầu gặp gỡ. Hàng lông mày cong cong xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm, khí chất lạnh lùng, kiêu kỳ ngời ngời.

Ban đầu anh tưởng cô là nữ thần, tiếp xúc lâu mới biết là một cô gái ngây thơ, ngọt ngào.

“Sao…sao em lại tới Yến Kinh vậy?”, Mạc Phong nhìn cô đầy kinh ngạc.

Anh không đưa cô tới đây là vì sợ ở đây sẽ xảy ra xung đột, nếu không, lúc Thương Hồng đòi đi cùng anh đã đồng ý ngay rồi.

Mục Thu Nghi bước tới, khẽ khoác cánh tay anh: “Dù sao anh cũng là chồng sắp cưới của em! Lần này bất luận thế nào em cũng không để anh bỏ em đâu!”

Gần đây Mạc Phong cứ về được vài ngày lại đi xa một thời gian dài. Có lẽ đã quen với việc có gã này ở nhà, chỉ khi nào anh ngủ dưới tầng thì Mục Thu Nghi mới cảm thấy yên tâm.

Mỗi khi Mạc Phong rời đi, cô luôn cảm thấy trống rỗng. Bầu không khí trong nhà trở nên ảm đạm. Mỗi lần ăn xong trở về phòng cô chỉ biết làm việc tới lục mệt lả.

“Sao em biết anh tới Yến Kính”, Mạc Phong nhìn cô hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi