NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

"Sao có thể... Sao có thể... Tên Lâm Chính này... chính là Chủ tịch Lâm? Chính là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa? Sao có thể chứ?".  

Vương Tử Tường hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện này, anh ta ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy, khuôn mặt không còn tý máu nào.  

"Lần này thì tiêu đời rồi".  

Vương Hào khàn giọng nói.  

Còn mấy gã đàn em của Vương Tử Tường đang nằm dưới đất và ông chủ nhà hàng thì lại càng ngây ra như phỗng, đôi mắt trợn tròn, đờ đẫn nhìn Lâm Chính.  

Hóa ra vua mọc sừng của Giang Thành... lại chính là Chủ tịch của Dương Hoa.  

Sao lại như vậy được?  

Tất cả mọi người đều không còn khả năng suy nghĩ nữa.  

Lâm Chính kéo một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó rút một bao thuốc lá ra.  

Mã Hải vội vàng châm lửa.  

"Chủ tịch Lâm, tôi xin nhận tội".  

Vương Hào hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Xin hãy cho tôi một cơ hội..."  

"Tôi nên cho kiểu gì đây?".  

Lâm Chính rít một hơi thuốc, khàn giọng đáp: "Tôi muốn hỏi ông, rốt cuộc Dương Hoa này là của tôi hay là của nhà họ Vương các ông?".  

"Đương nhiên là của cậu rồi", Vương Hào nhỏ giọng nói, sau đó ngoảnh đầu sang.  

Vương Tử Tường run lên bần bật, lập tức chạy tới, quỳ mọp xuống đất.  

"Chủ tịch Lâm, tôi... tôi biết sai rồi, cầu xin anh hãy cho tôi một cơ hội. Tôi đảm bảo sau này sẽ không đắc tội với anh nữa. Tôi nhất định sẽ lau mắt thật sáng, để không mạo phạm tới anh".  

"Nói vậy là không mạo phạm tôi, nhưng lần sau anh sẽ mạo phạm người khác?", Lâm Chính hỏi.  

"Không không không, tôi... tôi... tôi không có ý đó", Vương Tử Tường vội lắc đầu.  

"Thôi được rồi, hỏi nữa cũng vô ích".  

Lâm Chính xua tay, bình thản nói: "Đuổi bọn họ khỏi công ty đi, rồi đánh gãy tay chân của tên Vương Tử Tường này cho tôi".  

Anh vừa dứt lời, Vương Tử Tường liền run bắn lên.  

"Chủ tịch Lâm!".  

Vương Hào cuống quýt kêu lên.  

"Sao nào? Thấy tôi xử nhẹ quá hả? Lẽ nàp ông cũng muốn bị đánh gãy tay chân sao?", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.  

Sắc mặt Vương Hào trắng bệch, siết chặt nắm tay, cắn răng nói: "Chủ tịch Lâm, làm người phải để lại đường lui. Tôi thừa nhận con trai tôi không đàng hoàng, mạo phạm đến cậu. Nhưng không biết không có tội, nếu nó biết cậu là Chủ tịch Lâm, thì sao có thể đắc tội với cậu chứ? Nên tôi hy vọng cậu có thể cho nó một cơ hội sửa đổi! Như vậy sẽ có lợi cho cả cậu và tôi!".  

"Nhưng nếu tôi không phải là Chủ tịch Lâm thì sao?", Lâm Chính hỏi thẳng.  

Sắc mặt Vương Hào căng cứng.  

"Chắc đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm chuyện này nhỉ? Nếu đổi là người khác không quyền không thế mà bị anh ta ức hiếp thì biết đi đâu kêu oan? Ông... có cho anh ta cơ hội không?", Lâm Chính bình thản nói.  

"Chuyện này thì không liên quan đến tôi", Vương Hào trầm giọng đáp.  

"Vậy tại sao tôi phải cho anh ta một cơ hội? Chuyện này cũng đâu có liên quan đến tôi", Lâm Chính lắc đầu nói, sau đó phất tay, ra hiệu cho Mã Hải làm theo.  

"Chủ tịch Lâm!".  

Vương Hào bỗng quát lớn.  

Lâm Chính không khỏi nhìn ông ta.  

Hai mắt ông ta trợn trừng, lạnh lùng nói: "Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu ép nhà họ Vương chúng tôi quá thì không có lợi cho tập đoàn Dương Hoa đâu".  

"Ồ, ông muốn thế nào?".  

Lâm Chính nổi hứng thú, nhìn ông ta hỏi.  

"Thế nào à? Hừ, Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Vương tôi cũng không dễ bắt nạt đâu. Chó cáu lên còn nhảy tường, huống hồ là con người? Bây giờ Dương Hoa đang gặp khó khăn như vậy, kẻ thù vây quanh, nếu nội bộ xảy ra chuyện lớn, thì sẽ là tổn thất to lớn cho Dương Hoa! Cậu đừng ép tôi phải cá chết lưới rách!", Vương Hào tức giận nói.  

Lâm Chính nhíu mày, không ngờ Vương Hào lại tự tin như vậy.  

Anh nhìn Mã Hải, hỏi: "Nhà họ Vương làm gì ở Dương Hoa?".  

"Một trong số các cổ đông, đồng thời cũng là người ủng hộ cho mấy dự án trọng điểm ở Giang Thành chúng ta. Không có bọn họ thì e là mấy dự án của chúng ta ở Giang Thành khó mà duy trì được", Mã Hải vội nói.  

"Chỉ vậy thôi sao?", Lâm Chính khó hiểu hỏi.  

Mã Hải do dự một lát, rồi cúi đầu đáp: "Ngoài ra, mấy nhà máy sản xuất dược phẩm hiện giờ của chúng ta... cũng là do nhà họ Vương cung cấp".  

Lâm Chính nghe thấy thế thì im lặng không nói gì.  

Mấy nhà máy dược phẩm đều do nhà họ Vương cung cấp...  

Nếu bây giờ đá nhà họ Vương khỏi Dương Hoa, thì sẽ không có chỗ sản xuất thuốc mới, chắc chắn việc đưa ra thị trường cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Một khi thuốc mới xảy ra vấn đề, thì Dương Hoa sẽ tiêu đời.  

Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Dương Hoa.  

Thấy Lâm Chính do dự, Vương Hào nở nụ cười nhẹ, bình thản nói: "Chủ tịch Lâm, tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, con trai tôi đã quỳ xuống dập đầu với cậu, cũng xin lỗi cậu rồi, chẳng phải trước đó cậu yêu cầu nó làm vậy sao? Bây giờ nó đã làm rồi, liệu cậu có thể chuyện lớn hóa nhỏ, bỏ qua cho nó không?".  

Ông ta dứt lời, Mã Hải liền quay sang nhìn Lâm Chính.  

Rõ ràng là ông ta cũng nghĩ như vậy.  

Dù sao hiện giờ Dương Hoa cũng không được ổn định, tuy Chủ tịch Lâm chuẩn bị đưa thuốc mới ra thị trường, khiến mọi người xôn xao.  

Nhưng... thuốc mới chưa sản xuất ra, mọi thứ đều không chắc chắn.  

Huống hồ loại thuốc này... thực sự có thể sản xuất được sao?  

Thực ra rất nhiều người vẫn đang tỏ ý nghi ngờ.  

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên.  

"Mã Hải, bảo người ra tay đi!".  

Tất cả mọi người đều sửng sốt.  

"Chủ tịch Lâm..."  

"Ra tay!".  

Lâm Chính lạnh lùng quát.  

Không cho phép làm trái!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi