NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lời nói của Lâm Chính khiến hai bố con nhà họ Vương sững sờ. Vương Tử Tường run rẩy. Vương Hào trố tròn mắt. Mã Hải không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành thở dài, phất tay. Người cấp dưới đứng ngoài cửa lập tức bước tới.   

“Bố! Cứu con với!”, Vương Tử Tường gào lên.   

“Chủ tịch Lâm! Cậu…ác quá!", Vương Hào quát lớn.   

“Tôi còn có đòn ác hơn nữa, chắc ông chưa từng thấy đâu!", Lâm Chính gõ tay, khuôn mặt lạnh tới mức đáng sợ. Một người vệ sĩ bước tới, ghì Vương Tử Tường xuống.   

“Dừng tay!”, Vương Hào không nhịn nổi nữa bèn quát lên.   

“Nếu ông muốn cản thì hôm nay ông cũng sẽ giống như con trai mình đấy?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta   

“Cậu dám?”, Vương Hào khựng bước, cảm thấy chột dạ những vẫn cố gắng đanh giọng.   

“Ông không tin thì cứ thử xem”, Lâm Chính cầm con dao ăn lên, bẻ nhẹ.   

Cạch! Con dao ngay lập tức bị Lâm Chính bẻ cong. Đám người Vương Hào cảm thấy ớn lạnh. Người thường mà cũng làm được việc này sao? Hay cậu ta là quái vật?   

“Vương Hào! Tôi khuyên ông nên thành thật. Chủ tịch Lâm là đại sư võ thuật. Những người kia của ông e rằng không bằng một ngón tay của chủ tịch Lâm đâu”, Mã Hải nói bằng vẻ vô cảm.   

Vương Hào nghiến răng. Những kẻ đứng sau ông ta đều thấy chột dạ, không dám bước lên. Còn người của Mã Hải thì ghì Vương Tử Tường xuống bàn.   

“Bố! Cứu con! Cứu con với”, Vương Tử Tường gào lên và ra sức giãy giụa. Thế nhưng tay chân anh ta đã bị một vệ sĩ vô cùng cường tráng kìm kẹp. Giờ anh ta không khác gì một con cừu đang đợi bị xẻ thịt.    

“Tử Tường! Cố gắng chịu đựng, bố sẽ không để con phải công cốc chịu cực đâu”, Vương Hào hét lên, nước mắt lưng tròng.   

Một vệ sĩ nhặt cây gậy dưới đất lên, định đập xuống chân của Vương Tử Tường. Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Gượm đã!”  

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính. Vương Hào cũng giật mình. Lẽ nào chủ tịch Lâm đã đổi ý?  

Nhưng sự thật chứng minh là họ nghĩ nhiều quá rồi. Lâm Chính chỉ đứng dậy, bẻ một chân sắt từ chiếc ghế bên cạnh..   

Sức mạnh của anh thật ghê người! Người vệ sĩ nhìn anh bằng vẻ ngạc nhiên.   

“Để tôi”, Lâm Chính cầm ống sắt bước tới.   

Vương Hào suýt ngất. Người vệ sĩ lập tức lùi ra. Lâm Chính chộp lấy chân của  Vương Tử Tưởng và đập mạnh.   

“Á!”, tiếng hét rợn người vang lên. Một chân của Vương Tử Tường nát bét. Lâm Chính mặc kệ anh ta đang gào thét, cứ thế vung ống sắt lên đập nốt vào chân còn lại và hai tay.   

Rắc!  

Rắc!  

Tiếng xương gãy vang lên Vương Tử Tường ngất lịm vì quá đau. Thế nhưng có vẻ như mọi việc vẫn chưa kết thúc.   

Lâm Chính lấy túi đựng châm ra trải lên bàn. Vương Hào run rẩy kêu lên: “Cậu…cậu định làm gì?”  

“Tôi đột nhiên cảm thấy không nên tha cho các người như vậy”, Lâm Chính điềm đạm nói, sau đó đâm một cây châm vào cổ của Vương Tử Tường. Trong nháy mắt, Vương Tử Tưởng trố tròn hai mắt, cả cơ thể giật đùng đùng như chạm phải điện. Sau khi co giật một hồi thì anh ta lại ngất lịm.   

“Tử Tường!”, Vương Hào gào lên, hai mắt đỏ ngàu. Sau đó ông ta nhào về phía Lâm Chính.   

“Tôi liều mạng với cậu”, ông ta hét lớn, giống như một con quái thú đang giương nanh múa vuốt. Đám vệ sĩ bên cạnh ghì chặt ông ta. Lâm Chính rút một cây châm đi tới.  

“Vương Hào! Chắc ông không hiểu về con người tôi. Nhưng Mã Hải thì biết đấy. Con người tôi không phải người lương thiện gì. Ai mà đối đầu với tôi thì tôi cũng sẽ đáp trả. Giờ ông muốn đối đầu với Dương Hoa thì tôi cũng chẳng cần phải nể nang gì với ông nữa”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.   

“Cậu…cậu định làm gì? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám gây bất lợi cho tôi thì nhà họ Vương nhất định sẽ báo thù. Dù cho có phải trả giá thì cũng không để cậu sống yên đâu”.   

“Nếu đã vậy thì càng không cần phải nương tay!”, Lâm Chính vân vê cây châm vào ghim về phía đầu của Vương Hào.   

“Nhát đâm này sẽ khiến ông biến thành người thực vật. Tới khi đó dù ông có muốn rút vốn thì chắc cũng không nói ra nổi đâu nhỉ”.   

Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Người thực vật sao? Độc ác quá!  

Thế nhưng…không ai dám nghi ngờ lời của người đàn ông này. Bởi vì anh không chỉ là chủ tịch của Dương Hoa mà còn là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Y thuật của anh có thể nói là thiên hạ vô song.   

“Đừng…đừng chủ tịch Lâm. Tôi biết sai rồi. Tôi không dám đối đầu với Dương Hoa nữa. Tôi nguyện bán sức cho cậu, xin cậu tha cho tôi”, Vương Hào hét lên. Lúc này, ông ta chẳng còn quan tâm nổi tới sự sống chết của Vương Tử Tường nữa. Ông ta không muốn trở thành người thực vật. Như vậy thì thà giết ông ta đi còn hơn.   

Thế nhưng có vẻ Lâm Chính không có ý dừng lại: “Chuyện ngày hôm nay không để lắng xuống được nữa rồi, chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài. Một khi hai người bị trả lại cho nhà họ Vương thì chắc chắn bọn họ sẽ biết những gì tôi làm và trả thù tôi. Nếu đã vậy thì tôi đành phải ra tay trước thôi”, nói xong anh đâm cây châm xuống.   

Vương Hào cũng co giật mãnh liệt giống như Vương Tử Tường. Một lúc sau cả người ông ta đổ ra đất, bất động. Lâm Chính rút cây châm ra, lau sạch rồi lại cất vào túi.   

Đám đông run rẩy. Đến cả đám vệ sĩ cũng phải giật mình giống như nhìn thấy ma quỷ.   

“Lập tức tất toán toàn bộ cổ phần của nhà họ Vương, đuổi ra khỏi công ty. Ngoài ra thu thập toàn bộ chứng cứ phạm tội những năm qua của họ, đưa tới đồn”, Lâm Chính lau tay, nói bằng vẻ vô cảm.   

Mã Hải giật mình, vội vàng nói: “Vâng, chủ tịch…”  

“Còn gì nữa sao?”, Lâm Chính liếc nhìn Mã Hải.   

“Chúng ta làm vậy…có tuyệt tình quá hay không…”, Mã Hải do dự.   

“Tuyệt tình?”  

Lâm Chính hừ giọng, sau đó gọi ông chủ đang trốn dưới quầy tới: “Tới đây!”  

Người này run rẩy bước tới. Hai chân ông ta mềm nhũn.   

“Nói cho giám đốc Mã biết, vị công tử Vương Tường này tới chỗ các người mấy lần rồi?’, Lâm Chính hỏi.   

“Từ lúc kinh doanh tới này là…18 lần rồi ạ…”, ông chủ run rẩy đáp lại.  

“Anh ta đã làm những gì?”, Lâm Chính lại hỏi.   

Đương nhiên ông chủ hiểu ý của Lâm Chính nên nói lý nhí: “Hai…sinh viên nữ vì cậu ta mà….nhảy sông…”  

Mã Hải giật mình. Đám vệ sĩ tối mặt. Loại cặn bã thế này có chết cũng đáng.   

“Gọi điện bảo Kỷ Văn và Khang Gia Hào tới. Ông chủ này có thể cung cấp không ít thông tin đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi