NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Bọn họ đều biết nhà họ Vương có địa vị khá lớn ở Dương Hoa.  

Tuy Dương Hoa mới được thành lập không lâu, nhưng ông cụ Vương cũng không phải hạng người bất tài. Ông ta không biết tương lai thế nào, nhưng thỏ khôn có ba hang, người như ông ta thì chắc chắn sẽ để lại đường lui cho bản thân.  

Thế nên, sau khi nhà họ Vương sáp nhập vào Dương Hoa, ông cụ Vương đã mất rất nhiều công sức để cài cắm người của mình vào các vị trí.  

Những người ông ta cài cắm vào, lúc trước ngay cả Mã Hải cũng không phát hiện ra.  

Đến khi Mã Hải nhận ra thì đã muộn.  

Rất nhiều vị trí quan trọng đã bị rơi vào tay nhà họ Vương.  

Tuy Mã Hải có lòng muốn đổi người của nhà họ Vương, nhưng lại sợ làm mếch lòng bọn họ, khiến nhà họ Vương có hành động mang tính trả thù Dương Hoa.  

Thế là chuyện này cứ kéo dài đến tận bây giờ.  

Bây giờ nó đã trở thành nút thắt trong lòng Mã Hải, cũng trở thành quả bom hẹn giờ của Dương Hoa.  

Không gỡ được quả bom này, thì Dương Hoa không còn sức đâu mà quan tâm mọi chuyện ở thế giới bên ngoài.  

"Chẳng phải Dương Hoa cho bọn họ nghỉ một ngày sao? Thế là tôi mời bọn họ đến đây kể chuyện về Dương Hoa. Tôi nghĩ chắc hẳn bây giờ giám đốc Nhậm đang rất cần tình báo của bọn họ nhỉ?", ông cụ Vương mỉm cười nói.  

Nhậm Quy nghe thấy thế thì vô cùng kích động.  

Nhưng ông ta không để lộ ra ngoài mặt, mà nhìn những người này, nói: "Các cậu ở Dương Hoa phụ trách những việc gì?".  

"Tôi phụ trách mảng giám sát đốc thúc an toàn sản phẩm".  

"Tôi phụ trách việc nghiên cứu phát triển".  

"Tôi phụ trách việc điều tra nghiên cứu thị trường".  

"Tôi phụ trách việc kiểm tra và lên kế hoạch cho sự phát triển tương lai của Dương Hoa".  

…  

Bọn họ không nói vị trí chức vụ của mình, mà nói những việc mình phụ trách quản lý, bởi vì như vậy có thể khiến Nhậm Quy hỏi được rõ ràng hơn.  

Khi nghe rõ chức vụ của bọn họ, thì Nhậm Quy đã kích động đến mức không thể kiềm chế được.  

Thậm chí không ít ông chủ đang có mặt cũng đứng bật dậy.  

Nhậm Quy lập tức hỏi mấy vấn đề then chốt, những người này đều trả lời trôi chảy, mỗi câu nói đều cực kỳ quan trọng đối với bọn họ.  

"Được đấy! Tốt lắm! Ha ha ha, có những thông tin này, thì chúng ta càng dễ đối phó với Dương Hoa hơn".  

"Ha ha, ông Vương, phen này Dương Hoa chắc chắn là chết không chỗ chôn rồi".  

Bọn họ hào hứng vỗ tay, mừng rỡ như điên.  

Ông cụ Vương cũng cười không khép được miệng, dáng vẻ cao thâm khó dò.  

Nhưng đúng lúc này, hình như Nhậm Quy nghĩ ra gì đó, đột ngột lên tiếng.  

"Đây là cậu Lưu đúng không? Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc, không biết là có được không?".  

"Ông chủ Nhậm cứ nói đi, chỉ cần là việc có thể làm được thì tôi chắc chắn sẽ giúp", người kia cười đáp.  

"Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi lấy mấy tài liệu của Dương Hoa", Nhậm Quy nhỏ giọng nói.  

Ông ta vừa dứt lời, không ít người đang có mặt đều giật thót trong lòng, thầm nói Nhậm Quy đúng là gian xảo.  

Nếu lấy được mấy tài liệu này thì có thể nói là tình hình nội bộ của Dương Hoa sẽ bị phơi bày hoàn toàn.  

Cậu Lưu kia suy nghĩ một lát, rồi gật đầu mỉm cười: "Tài liệu này đương nhiên là lấy được rồi, bây giờ tôi có thể đưa ông đến Dương Hoa để lấy".  

"Ồ, thế thì tốt quá!".  

Nhậm Quy vô cùng kích động, vội vàng nói: "Chuyện không thể chậm trễ, bây giờ cậu hãy đến trụ sở chính của Dương Hoa đi. Chỉ cần giúp tôi lấy được tài liệu này, thì Dương Hoa chính là miếng thịt trên thớt, mặc cho chúng ta cắt thái".  

"Được, Tiểu Lưu, cậu đến ngay Dương Hoa một chuyến đi", Vương Khang vội vàng gật đầu nói với người đàn ông kia.  

"Vâng, anh Vương".  

Người tên Tiểu Lưu lập tức đứng dậy, định rời đi.  

Nhưng đúng lúc này, ông cụ Vương nhỏ giọng quát: "Tiểu Lưu, khoan đã!".  

Tiểu Lưu dừng bước.   

Mọi người đều quay sang nhìn ông cụ Vương.  

Chỉ thấy ông ta vẫy tay.  

Quản gia mang ngay một bản hợp đồng đến, đặt lên bàn.  

Nhậm Quy nhìn hợp đồng kia, không khỏi sửng sốt.  

"Ông Vương, đây là..."  

"Giám đốc Nhậm, ông cũng đừng bảo tôi là thần kinh, bây giờ nhà họ Vương đã trở mặt hoàn toàn với Dương Hoa, những người này cũng coi như con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Vương tôi. Nếu bọn họ hết giá trị lợi dụng, thì chúng tôi cũng không còn giá trị đối với các ông nữa. Vậy nên tôi hy vọng có thể dựa vào bọn họ để tranh thủ được một phần đảm bảo cho nhà họ Vương".  

Các ông chủ đang có mặt đều nhíu mày.  

"Ông Vương, trận này còn chưa đánh xong ông đã vội chia chác rồi à?", Cư Chí Cường tỏ vẻ bất mãn nói.  

"Tôi sợ đánh xong rồi, thì nhà họ Vương tôi đến tư cách chia chác cũng không có. Thế nên bây giờ có thể ăn thì tranh thủ chia một miếng, tôi nghĩ chắc giám đốc Nhậm cũng không phản đối đâu nhỉ?", ông cụ Vương mỉm cười nói.  

Ai nấy đều thầm bất mãn.   

Nhưng những lời ông cụ Vương nói quả thực khiến bọn họ không cãi được.  

Đúng vậy, nhà họ Vương chỉ có giá trị như vậy.  

Nếu Dương Hoa sụp đổ, thì Nhậm Quy thực sự vẫn lo cho nhà họ Vương sao?  

Đến lúc đó e là khó nói.  

"Được, ông Vương, ông muốn nói gì?", Nhậm Quy cầm hợp đồng lên hỏi.  

"Tôi khá có hứng thú với mảng hải sản".  

"Được, vậy tôi sẽ giao thị trường hải sản ở Hoài Thành cho nhà họ Vương các ông quản lý".  

Nhậm Quy đáp một cách hào sảng, rồi cầm cây bút trên bàn lên, ký tên vào hợp đồng.  

Người nhà họ Vương thấy thế thì đều thở phào nhẹ nhõm.  

"Chú Nhậm!", Cư Chí Cường nhỏ giọng kêu lên.  

"Không sao, cho bọn họ nếm chút vị ngọt, giải quyết Dương Hoa trước đã", Nhậm Quy cũng nhỏ giọng đáp.  

Cư Chí Cường chỉ đành im lặng.  

"Giám đốc Nhậm quả nhiên là người hào sảng! Tiểu Lưu, đi lấy đi", ông cụ Vương cười nói, khuôn mặt cũng giãn ra, không còn hằm hằm như trước nữa.  

Tiểu Lưu gật đầu, lập tức rời khỏi nhà họ Vương, đến tập đoàn Dương Hoa.  

Mọi người ngồi trong biệt thự nói chuyện phiếm.  

Hiện giờ cục diện đã nghiêng về phía Nhậm Quy, nhà họ Vương cũng nhận được sự đảm bảo nên có, nên mọi người cũng coi như nói chuyện vui vẻ.  

Tất cả bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng đến lúc sau khi Dương Hoa sụp đổ thì sẽ chia chác lợi ích như thế nào.  

Chỉ có điều... chưa nói chuyện được bao lâu, thì Vương Khang bỗng nhận được điện thoại của Tiểu Lưu.  

Vương Khang nghe được mấy câu liền sợ hãi biến sắc.  

"Cái gì? Cậu... cậu nói thật sao?".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi