NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Tất cả đều quay sang nhìn Vương Khang, vẻ mặt đầy kinh ngạc.  

Một lát sau, Vương Khang tắt điện thoại, sắc mặt không còn chút máu nào.  

"Xảy ra chuyện gì vậy?".  

Nhậm Quy và ông cụ Vương vội vàng nhìn về phía ông ta.  

Vương Khang ngập ngừng một lát, run rẩy nói: "Tiểu Lưu nói... cậu ấy không vào được tập đoàn Dương Hoa".  

"Sao vậy? Hôm nay Dương Hoa đóng cả cửa cơ à? Chẳng lẽ không có bảo vệ sao? Chủ tịch Lâm tưởng hôm nay là Tết chắc?", Cư Chí Cường hứng thú nói.  

Ai nấy đều phì cười.  

Nhưng Vương Khang lại lắc đầu, run giọng đáp: "Không phải, là Tiểu Lưu... bị bảo vệ ngăn lại, không cho vào".  

Nụ cười trên mặt mọi người đông cứng lại.  

"Tại sao?", Cư Chí Cường bất giác hỏi.  

"Bởi vì cậu ấy... đã bị Dương Hoa đuổi việc", Vương Khang nhỏ giọng nói: "Bảo vệ nói là không phải nhân viên công ty thì không được vào".  

Vương Khang dứt lời, tất cả mọi người đều ngớ ra.  

Ông cụ Vương trợn tròn hai mắt, nhìn Vương Khang với vẻ khó tin.  

Nhậm Quy sửng sốt nhìn Vương Khang chằm chằm một lúc, hình như ông ta bỗng dưng nghĩ ra gì đó, đứng phắt dậy, định lên tiếng.  

Tít tít!  

Tít tít!  

Tít tít!  

Điện thoại của rất nhiều người đều đổ chuông, hình như là có tin nhắn đến.  

Nhiều người đồng thời nhận được tin nhắn như vậy, khiến tất cả bọn họ đều phải chú ý.  

Ai nấy lấy điện thoại ra xem.  

Sau đó đều há hốc miệng.  

"Có... có chuyện gì thế này?".  

"A Nam, anh nhận được tin nhắn không?".  

"Có".  

"Sao... sao lại thế nhỉ? Tại sao trước đó chúng ta không nhận được thông báo?".  

"Phòng nhân sự làm cái quái gì vậy?".  

Những người này tay cầm điện thoại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.  

"Xảy ra chuyện gì vậy?", ông cụ Vương nghiêm giọng quát.  

Lúc này bọn họ mới trở nên yên lặng.  

Một người trong số đó nhìn ông cụ Vương, giọng nói hơi run rẩy đáp: "Ông chủ, chúng tôi... chúng tôi đã bị Dương Hoa đơn phương đuổi việc rồi".  

"Cái gì?".  

Đám người Nhậm Quy đều đứng hết lên, ai nấy trợn tròn mắt.  

Ông cụ Vương cũng kinh hãi, đôi mắt già nua đờ đẫn nhìn người kia, một lát sau liền rơi vào trầm mặc.  

"Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy...", Nhậm Quy ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc, nhưng bàn tay cầm điếu thuốc thì đang run rẩy.  

"Thảo nào Dương Hoa bỗng dưng cho bọn họ nghỉ một ngày, hóa ra... Dương Hoa muốn thanh toán hết những người này", Cư Chí Cường run rẩy nói.  

"Không thể nào!".  

Vương Khang gần như là hét lên: "Dương Hoa bỗng dưng đuổi việc nhiều người như vậy, Chủ tịch Lâm bị điên sao? Làm vậy sẽ khiến nội bộ Dương Hoa đại loạn, cậu ta muốn Dương Hoa sụp đổ sao?".  

"Chắc chắn Chủ tịch Lâm đã có sự chuẩn bị. Ông Vương, lẽ nào trước đó các ông không đoán trước được chuyện này sao?", Nhậm Quy nghiến răng, trừng mắt nhìn ông cụ Vương.  

Nhưng lúc này ông cụ Vương cũng đã rơi vào trầm mặc.  

Đoán trước?  

Ai mà đoán trước được chứ?  

Phải biết rằng, Dương Hoa đuổi việc nhiều người như vậy vào thời điểm quan trọng này đủ để khiến một công ty tê liệt.  

Nếu Dương Hoa tê liệt thì sao có thể chống lại thế tấn công của đám người Nhậm Quy chứ?  

Không ai làm vậy cả!  

Trừ khi cậu ta bị điên!  

"Giám đốc Nhậm, chúng tôi không thể nào đoán trước được chuyện này. Bây giờ phải nhìn ông chứ không phải tôi", ông cụ Vương hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.  

Nhậm Quy sửng sốt, lập tức hiểu ý của ông cụ Vương.  

Ông ta đanh mắt lại, đứng lên nhìn những người đang có mặt, sau đó nhỏ giọng đáp: "Tất cả những người của ông hãy đi theo tôi".  

"Bọn họ tùy cậu sai phái", ông cụ Vương khàn giọng nói.  

"Được, bây giờ chúng tôi sẽ trở về, không thể kéo dài được nữa. Chúng ta đã không còn thời gian, phải hành động ngay thôi".  

Nhậm Quy nói, sau đó vội vàng dẫn người rời khỏi biệt thự nhà họ Vương.  

Mọi người rời đi gần hết, còn Vương Khang vẫn nhấp nhổm ngồi ở sô pha.  

"Bố, bây giờ... bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây?", Vương Khang vội nói với ông cụ Vương: "Nếu không còn chiêu này thì chúng ta không còn bất cứ giá trị gì đối với Nhậm Quy nữa. Đến lúc đó chắc chắn Nhậm Quy sẽ bỏ mặc chúng ta. Bố, bố mau nghĩ cách đi".  

"Bình tĩnh đi! Hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì?", ông cụ Vương mắng.  

"Bố, đã đến lúc này rồi, con làm sao mà bình tĩnh được chứ?", Vương Khang hồn vía lên mây, đứng dậy đi qua đi lại, không thể ngồi yên một chỗ được nữa.  

"Con bình tĩnh đi, bố còn một chiêu nữa".  

Ông cụ Vương lạnh lùng nói.  

"Bố, bố vẫn còn cách khác sao?", Vương Khang vội vàng sấn tới hỏi.  

"Mã Hải tưởng rằng đã đuổi hết người của nhà họ Vương chúng ta khỏi Dương Hoa sao? Hừ, ông ta nhầm rồi, trên thực tế vẫn còn một người là người của nhà họ Vương ta, hơn nữa còn nắm giữ vị trí rất đặc biệt ở Dương Hoa. Người này sẽ là hy vọng để nhà họ Vương chúng ta chuyển mình", ông cụ Vương dữ tợn nói.  

"Bố, bố định làm gì?", Vương Khang sửng sốt hỏi.  

"Bố muốn bảo người này lấy phương thuốc của thuốc đặc trị tiểu đường, sau đó công bố ra ngoài. Bố phải khiến Dương Hoa chết không chỗ chôn thân".  

Ông cụ Vương lạnh lùng nói, sau đó cầm điện thoại lên gọi tới một số.  

Một lát sau, bên kia nghe máy.  

"Đã lấy được phương thuốc chưa?".  

"Lấy được rồi".  

Đầu bên kia vang lên ba chữ đơn giản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi