NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Cảnh sát đến nơi lập tức phong tỏa hiện trường, khống chế những người thân của bệnh nhân đang hoảng loạn, thất thố đó. 

Lạc Thiên làm theo Lâm Chính nói, bảo vệ hiện trường, giao nộp video quay được cho cảnh sát, phối hợp điều tra, đồng thời bệnh nhân cũng được đưa đến bệnh viện kiểm tra. 

Quả nhiên đúng như lời Lâm Chính nói, khi bệnh nhân đến y quán của Lạc Thiên khám bệnh đã uống thuốc kịch độc, nếu không phải Lâm Chính dùng kim châm cứu tạm thời khống chế động mạch của anh ta, không để độc tố phát tán, người bệnh đã đi về nơi chín suối. Nhưng bệnh nhân đã ở thời kỳ ung thư giai đoạn cuối, cũng không quan tâm đến sống chết. 

Cuối cùng, cảnh sát kết luận là vụ án lừa đảo y tế. 

Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng gương mặt cô ta vẫn vô cùng nghiêm trọng. 

Cô ta đã có thể xác định đây là thủ đoạn của Lạc Bắc Minh, bởi vì loại độc tố đó cả Giang Thành trừ ông ta ra, không mấy ai có được. 

“Cô làm gì mà Lạc Bắc Minh lại hại cô như vậy?”, Lâm Chính hỏi. 

“Tôi… tôi chỉ không nghe lời ông ấy đến Nam Phái học tập mà thôi…”. 

“Nam Phái? Tôi nhớ đó là một y tông rất lâu đời”. 

“Phải. Nói là học tập, nhưng thật ra là sắp xếp cho tôi một mối hôn sự… Tôi từ chối, tôi chỉ muốn ở đây làm tốt y quán của tôi mà thôi”. 

“Nếu y quán của cô đóng cửa, cô không đi cũng phải đi, Lạc Bắc Minh có ý này đúng không? Đáng tiếc lại bị tôi phá hoại rồi, e là ông nội cô hận tôi thấu xương!”. 

“Yên tâm, Lâm Chính, tôi sẽ bảo vệ anh”. 

“Cô vẫn nên lo cho mình đi, ông nội cô sẽ không bỏ qua đâu, y quán của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ta phá đổ”. 

“Tôi không muốn đến Nam Phái… Lâm Chính, anh giúp tôi một việc được không?”. 

“Việc gì?”. 

“Làm bác sĩ khám chữa bệnh chỗ tôi!”, Lạc Thiên nghiêm túc nói. 

Lâm Chính ngơ ngác. 

“Tôi không có chứng chỉ hành nghề…”. 

Lạc Thiên không nói gì, lấy một túi tài liệu từ trong căn phòng ở y quán ra, đập trước mặt Lâm Chính. 

Lâm Chính liếc nhìn, cười khổ không thôi. 

“Chỉ một chứng chỉ hành nghề cỏn con chắc không làm khó hội trưởng Hiệp hội Y học Giang Thành đâu nhỉ?”, ánh mắt Lạc Thiên hiện lên vẻ xảo quyệt. 

Lâm Chính thở dài, bất lực nói: “Được, tôi đồng ý với cô là được chứ gì. Nhưng trước đó, tôi phải tìm một chỗ ở đã”. 

“Tìm chỗ ở? Vì sao?”. 

“Tôi sắp ly hôn với Tô Nhu rồi”, Lâm Chính nói. 

“Cái gì?”. 

Lạc Thiên như bị sét đánh. 

“Xảy ra chuyện gì?”. 

“Không có gì…”, Lâm Chính kể lại một cách sơ lược. 

Lạc Thiên ngạc nhiên. 

“Thế nên, chuyện này là Tiểu Nhu đột nhiên đề nghị?”. 

“Phải”. 

“Có phải anh làm sai gì rồi không?”. 

“Ba năm nay, tôi làm chuyện gì cũng bị xem là sai trong mắt bọn họ”. 

“Cũng phải, ý anh thì sao?”. 

“Tôi nói rồi, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy”. 

“Thế à… Cũng tốt…”, ma xui quỷ khiến Lạc Thiên lại nói một câu. 

“Cô nói gì?”. 

“Hơ… Không có gì, không có gì…”, Lạc Thiên đỏ mặt, hoảng loạn nói, trong lòng lại thầm vui mừng. 

Ánh mắt Lâm Chính có vẻ hoang mang. 

“Nếu anh không có chỗ nào để ở, chi bằng ở lại y quán đi. Ở đây có một căn phòng, có thể cho anh ở”. 

“Không cần đâu, tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở”. 

“Haizz, anh cứ ở lại đây đi, dù sao ngày mai anh cũng phải khám bệnh ở đây…”. 

Không từ chối được thịnh tình của Lạc Thiên, cuối cùng Lâm Chính vẫn đồng ý. 

Ngày hôm sau, Lâm Chính chính thức bắt đầu khám bệnh ở y quán. 

Anh hiểu ý của Lạc Thiên, cô ấy muốn nhờ vào anh đối phó với thủ đoạn tiếp theo của Lạc Bắc Minh. 

Dù sao y thuật của Lâm Chính cũng hơn Lạc Bắc Minh. 

Chỉ cần qua được mười ngày, mười ngày sau, thời gian chiêu mộ của Nam Phái kết thúc, mối hôn sự này cũng sẽ không thành, đương nhiên Lạc Thiên cũng sẽ được tự do. 

Thế nhưng… 

Suy nghĩ của Lạc Thiên quả thật quá tốt đẹp. 

Sáng ngày hôm sau, có vài người đến y quán, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thời Đường, cầm quạt xếp, hô to. 

“Xin hỏi, Lạc Thiên có ở đây không?”. 

“Bác sĩ Lạc tám giờ mới đến, nếu anh muốn khám bệnh thì tìm tôi cũng được”. 

Lâm Chính còn ngái ngủ đi ra khỏi nhà. 

“Tôi không phải đến khám bệnh, tôi đến tìm bác sĩ Lạc, phiền anh mời cô ấy ra đây giúp tôi. Nói với cô ấy, người đàn ông của cô ấy đến rồi!”. Người đàn ông mặc áo thời Đường nhếch khóe miệng, cười nham hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi