“Người đàn ông của cô ấy?”.
Lâm Chính ngơ ngác, lập tức ý thức được đám người này có thể là người của Nam Phái.
Anh hơi do dự, quyết định vẫn gọi báo cho Lạc Thiên trước.
Nhưng lúc này, Lạc Thiên vô cùng vui vẻ đi vào y quán sớm hơn thường ngày.
Hôm nay cô ấy lại đến sớm!
“Con lợn lười! Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy? A? Nhiều bệnh nhân thế à? Mau dậy khám bệnh, khám xong ăn sáng, đây là bánh bao tôi xếp hàng lâu lắm mới mua được cho anh đấy!”, Lạc Thiên tươi cười gọi to.
Tâm trạng cô lại tốt kỳ lạ.
“Cô chính là Lạc Thiên?”.
Lúc này, người đàn ông mặc áo thời Đường đột nhiên lên tiếng.
Lạc Thiên khựng lại, nhìn người đàn ông lạ mặt, nghi hoặc hỏi: “Các người hẳn là lần đầu đến y quán nhỉ?”.
“Phải, chúng ta cũng là lần đầu gặp mặt”.
“Vậy sao anh biết tôi?”.
“Vì anh ta là người của Nam Phái”.
Không đợi anh ta lên tiếng, Lâm Chính đi ra, tiếp lời.
Nghe vậy, Lạc Thiên sợ đến mức run rẩy, bánh bao trong tay rơi xuống đất…
“Anh… Anh là Tư Đồ Kính?”, cô run rẩy nói.
“Là tôi”.
Người đàn ông mặc áo thời Đường – Tư Đồ Kính gật đầu, sau đó quan sát Lạc Thiên một cách kỹ càng, gập quạt trong tay lại, vô cùng hài lòng gật đầu: “Xem ra ông già Lạc Bắc Minh cũng rất thành thật, không giới thiệu cho tôi mấy người xấu xí. Lạc Thiên, chúng ta đi thôi, lập tức về Nam Phái kết hôn!”.
Hắn nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Nhưng Lạc Thiên không đi theo.
“Ồ?”, Tư Đồ Kinh hơi nghiêng đầu sang.
“Tôi không nói sẽ gả cho anh!”, Lạc Thiên tức giận nói.
“Cô không có lựa chọn! Bởi vì không ai có thể từ chối tôi!”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
“Tự cao tự đại! Anh nghĩ anh là ai? Tôi không đi theo anh đấy!”, Lạc Thiên lạnh lùng nói.
Cô ta không thích loại người tự cho mình là đúng.
“Ha, từ chối tôi, cả Hoa Quốc không ai dám cưới cô, chẳng lẽ cô muốn cô đơn đến già?”.
“Tôi thà cô đơn đến già bảo vệ y quán này cũng sẽ không gả cho anh!”.
“Cô chắc chứ? Thế thì thật là tiếc quá!”.
Tư Đồ Kính lắc đầu, nhìn quanh một vòng, thở dài: “Tiếc cho y quán này, ngày mai phải đóng cửa rồi”.
“Đóng cửa? Hừ, trừ khi Lạc Thiên tôi chết, nếu không, y quán này tuyệt đối sẽ không đóng cửa!”, Lạc Thiên phẫn nộ.
“Vậy chúng ta chống mắt lên xem!”.
Tư Đồ Kính cười nói, sau đó xoay người rời đi.
Lạc Thiên lạnh lùng nhìn Tư Đồ Kính rời đi, sau đó nhặt bánh bao trên đất lên.
“Xem ra mấy ngày tới chúng ta sẽ gặp rắc rối”.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi”.
“Nếu không khống chế được tình hình, anh cứ về thẳng. Dù sao, tôi sẽ không kéo anh vào chuyện này đâu”.
“Tới đó rồi nói”, Lâm Chính đáp.
Tư Đồ Kính rời đi, y quán kinh doanh bình thường.
Điều khiến Lạc Thiên bất ngờ là hôm nay có rất nhiều người đến khám bệnh. Lâm Chính, Lạc Thiên và cả nữ bác sĩ trẻ tuổi tên Tiểu Đông bận rộn cả một ngày mới xong việc.
Ba người sắp mệt đến lả người.
“Tan làm rồi, đi thôi, chúng ta đi uống một chầu!”, Lạc Thiên thở ra một hơi, nói.
“Được!”, Lâm Chính cười đáp.
“Chị Thiên! Nhiều vị thuốc trong tủ đều hết rồi”.
“Gọi bảo bọn họ ngày mai chở đến gấp, nhiều người bệnh mai còn phải quay lại tái khám, thuốc không thể ngưng được!”, Lạc Thiên hơi nhíu mày, nói.
“Vâng!”.
Tiểu Đông gật đầu đáp.
Ba người uống rượu xong, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng ngày hôm sau.
Rầm rầm rầm…
Tiếng gõ cửa gấp rút vang lên.
Lâm Chính sửng sốt.
Bên ngoài có đến mấy chục người bệnh tụ tập.
Chuyện này là sao?
Y quán của Lạc Thiên nổi đến mức này à?
Anh vội vàng gọi cho Tiểu Đông và Lạc Thiên.
Hai người vội vã chạy tới.
Ba người bắt đầu khám bệnh từ bảy giờ sáng, không dừng một giây một phút nào.
Chuyện này với Lạc Thiên mà nói không tính là gì.
Tuy hơi mệt nhưng có thể trị khỏi nỗi đau của bệnh nhân, cô thấy vui từ tận đáy lòng.
“Chị Thiên, hết Ô cửu rồi!”, lúc này Tiểu Đông gọi với vào.
Lạc Thiên ngạc nhiên: “Thuốc còn chưa chở tới à?”.
“Chưa ạ”.
“Em viết đơn thuốc cho bệnh nhân đến tiệm khác bốc thuốc đi”.
“Vâng”.
Tiểu Đông gật đầu.
Nhưng chốc lát sau…
“Chị Thiên, rễ Bạch tiền cũng hết rồi”.
“Hán liên thảo cũng hết rồi”.
“Chử thực tử cũng hết rồi”.
…
Tiểu Đông không ngừng hô lên.
Lúc này Lạc Thiên mới ý thức được sự bất thường.
Cô ta vội vàng lấy điện thoại, gọi cho bên giao thuốc.
“Cái gì? Không giao nữa? Vì sao?”, Lạc Thiên kinh ngạc.
“Không vì sao cả, cô Lạc, gần đây thuốc chỗ chúng tôi cũng rất hiếm hàng, e là không thể cung cấp thuốc cho các cô nữa, các cô liên lạc với người khác đi nhé”, người bên kia nói xong thì cúp máy.
Lạc Thiên trợn tròn mắt.
Thuốc của y quán… ngưng rồi!
Lúc này, cô ta mới hiểu mọi chuyện đều do Tư Đồ Kính làm.
Ngưng thì ngưng thôi, cùng lắm nói bệnh nhân ra ngoài bốc thuốc.
Lạc Thiên nghĩ trong lòng.
Nhưng dần dần cô ta lại phát hiện suy nghĩ của mình quá ngây thơ.