NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2110

“Cái gì? 10 phút? Anh bạn, không thể nào. Dù anh có tới ngân hàng thì cũng không thể nào rút được 100 triệu tệ trong 10 phút mà!”

“Bớt nói nhảm lại, mau gom đi. Ông nói cho mà biết, nếu như chỉ cần vượt quá dù chỉ 1 giây thôi thì tới khi đó dù có 100 triệu tệ ông cũng sẽ chém đám đàn bà này ngay”, người này tiếp tục uy hiếp.

Tống Kinh bất lực, đành phải bảo người bên cạnh báo cảnh sát, đồng thời liếc nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khẩn cầu.

“Anh Lâm, cầu xin anh hãy cứu lấy chị tôi”, Tô Dư chạy tới, kéo tay Lâm Chính bằng ánh mắt van nài.

“Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Yên tâm, giao cho tôi!”

Nghe thấy vậy, Tô Dư cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Lâm Chính bước tới, lạnh lùng nhìn người đàn ông. Thực ra anh cảm thấy khá nghi ngờ. Vì người này kỳ lạ quá. Ban ngày ban mặt lại đi cướp đoàn kịch. Thật không bình thường.

Hơn nữa 10 phút gom đủ 100 triệu tệ là điều bất khả thi. Ai mà có đủ khả năng gom đủ một khoản tiền lớn trong thời gian ngắn như vậy chứ.

Hơn nữa…ở công viên – một nơi công cộng đông người như thế này mà lại cầm dao gây án…lẽ nào hắn không nghĩ tới việc rút lui sao. Hắn không nghĩ làm thế nào để rời khỏi đây à?

Theo lý mà nói, những tên cướp không chỉ cân nhắc tới nguồn tiền định cướp mà còn cân nhắc tới việc có phương tiện để rời đi sau khi hành sự hay không. Vậy mà kẻ này lại không hề yêu cầu Tống Kinh sắp xếp xe. Tất cả thật vô lý…

“Anh này! Đừng làm loạn, anh muốn 100 triệu tệ thì tôi sẽ đưa cho anh”, Lâm Chính lấy ra một tấm thẻ đen rồi đi về phía Lâm Chính.

“Đứng lại”, người này hét lên: “Mày còn bước tới là ông sẽ chặt đứt tay con bé này đấy”.

“Không phải anh muốn tiền sao?”, Lâm Chính cầm tấm thẻ và nói.

“Hừ! Ai mà biết được trong đó có 100 triệu tệ thật hay không? Mày đừng lừa tao?”, người đàn ông cười lạnh. Rõ ràng là hắn không tin.

“Vị này là chủ tịch tập đoàn Dương Hoa đấy. Chủ tịch Lâm là ai chứ? Bỏ ra 100 triệu tệ có là gì đâu?”, một người lập tức lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm? Ông đây chưa từng nghe qua chủ tịch Lâm nào hết. Ông không cần thẻ mà cần tiền mặt. Nghe đây, mau đi rút 100 triệu tệ tới đây. Thiếu một đồng cũng không được”, người này quát lên.

“Tôi thấy anh điên rồi? 100 triệu tệ tiền mặt? Đẩy tới trước mắt anh thì anh cũng không vác đi nổi đâu”.

“Anh có biết 100 triệu tệ nặng tới mức nào không?”, đám đông lầm bầm.

“Ông không cần biết. Giờ con tin trong tray ông, ông muốn thế nào thì sẽ như thế ấy. Các người mà muốn cô ta sống thì mang tiền tới. Còn muốn cô ta chết thì khỏi. Ông nói cho các người biết, đã 5 phút trôi qua rồi. Thêm 5 phút nữa mà tiền không được mang tới thì các người chuẩn bị dọn xác nó đi”, người đàn ông cười lạnh.

Tô Nhu sợ hãi. Tô Dư thì khóc nãy giờ. Ai cũng tỏ ra căng thẳng. Bên ngoài vòng người, mấy chiếc xe cảnh sát đã đỗ kín mít. Lần này thì Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh đã hiểu ra điều gì đó. Anh không nói gì, chỉ cất thẻ vào túi và rảo bước đi về phía người đàn ông.

“Mày định làm gì? Đứng lại!”, người đàn ông căng thẳng, lập tức hét lên. Đám đông cũng nhốn nháo.

“Chủ tịch Lâm, đừng kích động”.

“Màu dừng lại, nếu không con tin sẽ bị hại đấy”.

“Chủ tịch Lâm!”, đám đông gào thét. Thế nhưng Lâm Chính vẫn bước tiếp.

Tô Nhu bàng hoàng. Không biết tại sao mà lúc này cô không hề cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, cô cảm thấy càng lúc càng an toàn hơn khi Lâm Chính tiến lại gần…Ngoài ra…cô còn có cảm giác rất gần gũi.

Tô Nhu giật mình. Chuyện gì thế này? Tại sao mình lại có cảm giác như vậy chứ? Tim cô đập mãnh liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi