Dứt lời, vài bóng hình bước vào. Đi đầu là một cô gái với thân hình đầy nóng bỏng. Cô gái trang điểm nhẹ mang vẻ quyến rũ trưởng thành rất thu hút người khác.
Phía sau cô gái là một nhóm người tóc vàng mắt xanh. Bọn họ mặc áo blouse trắng, trên ngực đều có một huy hiệu đặc biệt.
“Đó là huy hiệp của Hiệp hội y học nước Mễ. Những người này…lẽ nào…là người của hiệp hội Mễ sao?”
Một bác sĩ thốt lên khi nhìn thấy những huy hiệu này. Cả căn phòng như muốn vỡ òa.
“Cái gì? Hiệp hội y học nước Mễ sao? Ôi trời, cô Lương, cô có thể mời được cả họ cơ à?”
“Rốt cuộc phải mạnh tới mức nào mới có thể làm được chứ?”
Đám đông bàng hoàng, tất cả đều nhìn đám người này bằng ánh mắt sáng như sao. Đây là người của Hiệp hội y học nước Mễ đấy.
Là tiêu chuẩn cao nhất trong giới y của thế giới. Đám bác sĩ rất muốn có thể tiếp cận được họ nhưng có cô Lương đứng đây nên họ chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.
“Nào, em trai, để chị giới thiệu cho cho em nhé. Mấy người này là thành viên của Hiệp hội Y học nước Mễ. Đây là George, đây là cô Lita! Tất cả đều là những bác sĩ hàng đầu ghế giới. Những máy móc mà chị mua ở đây cũng đều là chuẩn bị cho họ. Ông nội giờ không phải lo lắng nữa, đưa người kia của em đi đi”.
Cô gái nói bằng vẻ vô cảm.
“Chị à. Đây là thần y Lâm của Giang Thành. Là người mà Long Thủ giới thiệu. Chắc chị nghe nói về thần y Lâm chứ? Sao chị có thể xưng hô như vậy được! Chắc chắn anh ấy có cách cứu ông nội”, Lương Sinh sốt ruột, vội vàng giải thích.
Lâm Chính không phải người dễ mời tới, sao có thể nói như thế được.
“Cái gì mà thần y Lâm với Long Thủ chứ? Lương Sinh, em tỉnh táo lại, toàn là lừa đảo cả đấy! Trước đó mọi người cũng nói Long Thủ có thể cứu được ông nội. Kết quả thì sao? Bệnh của ông có khởi sắc không? Chị nói cho em biết Lương Sinh, giờ tất cả gia tộc đều tỏ ra bất mãn với chúng ta. Nếu không thể chữa khỏi cho ông thì chúng ta là những người có tội đấy”, cô gái họ Lương chỉ thẳng vào mặt Lương Sinh.
Lương Sinh tái mặt, không biết phản phản biện thế nào.
“Cậu Lương, Đông y từ trước tới nay không hề có cơ sở khoa học. Theo như suy đoán của chúng tôi, dùng Đông y trị bệnh thì chỉ dựa vào hai thứ, một là vận khí, hai là nhân tố tâm lý. Thời cổ đại có thuật thôi miên trị bệnh, thế nên các vị làm Đông y khi trị bệnh đều đầy tự tin và có khả năng nắm bắt tâm lý rất tốt. Cảm giác như có thể khiến tất cả hài lòng. Và khi tâm lý tốt thì khả năng miễn dịch cũng được nâng cao. Hoặc đúng là có một số loại dược liệu có tác dụng thật, mèo mù chẳng may vớ cá rán nên chữa khỏi bệnh thôi. Tình hình của ông nhà nghiêm trọng thế này mà cậu lại có thể giao cho cậu ta được sao?”
Một bác sĩ mắt xanh mỉm cười nói. Anh ta chính là George. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ khinh thường, kể cả nhìn Lâm Chính cũng cùng một thái độ như thế.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày.
Anh không nói gì, chỉ nhìn ông cụ trên giường bệnh và suy nghĩ. Một lúc sau anh lên tiếng: “Tôi là người có ơn báo ơn. Nếu lần này không phải nhà họ Lương giúp tôi thì tôi cũng sẽ không tới. Người bệnh đang trong tình trạng nguy kịch, không thể kéo dài thêm được nữa. Tôi biết tiêu chuẩn của nước Mễ rất cao, nhưng trên thực tế cũng có rất nhiều người trong hiệp hội phải thừa nhận hiệu quả của Đông y. Tôi thấy nên để tôi kiểm tra, đừng kéo dài thời gian nữa”.
Những bác sĩ này đều hiểu tiếng Trung cả. Nghe thấy Lâm Chính nói vậy, mọi người bỗng cảm thấy buồn cười. George còn bật cười thành tiếng.
“Ha ha, anh bạn này, câu chuyện cười của anh buồn cười quá. Chúng tôi đều tin vào khoa học. Đông y sao? Thôi bỏ đi. Anh nói người của hiệp hội cũng phải thừa nhận Đông y, vậy anh nói xem đó là kẻ ngốc nào vậy?”
George mỉm cười nhìn Lâm Chính. Những người khác cũng vậy. Lúc này, Lương Sinh cũng quay qua nhìn anh.
Thấy vậy Lâm Chính chỉ chậm rãi nói: “Chắc là mọi người cũng biết đấy. Cô ấy là phó hội trưởng của hiệp hội, cô Anna”.
“Cái gì? Anna sao?", tất cả đều trố tròn mắt, nhì Lâm Chính bằng vẻ không dám tin, sau đó họ ôm bụng cười.
“Anh nói cái gì?”
“Cô Anna? Anh đùa hơi quá rồi đấy!”
“Ai cũng có thể tin Đông y nhưng Anna thì tuyệt đối không thể. Cô ấy đạt vô số giải thưởng quốc tế và trước đây cũng từng nói Đông y là thứ không đáng tin nhất. Lẽ nào anh tưởng cô Anna lại tự tay tát chính mặt mình à?”
“Thật nực cười, đầu óc của tên lừa đảo này có cái gì vậy?”, đám đông chế nhạo, chẳng ai tin được điều anh nói.
Người phụ nữ tên Lita cũng không chịu nổi được sự điên loạn của Lâm Chính nên đã nói với Lương Hồng Anh: “Cô Lương, xin hãy mời những người không liên quan rời đi. Chúng tôi cần lập tức kiểm tra cho bệnh nhân. Thời gian cấp bách, đừng để chậm trễ thêm nữa”.
“Được!”
Lương Hồng Anh gật đầu, trừng mắt với Lương Sinh: “Ra ngoài! Mau lên”.
Lương Sinh thở dài, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, tôi…xin lỗi…anh ra ngoài cùng với tôi được không?”
Lâm Chính cũng không nhiều lời, cứ thế bước ra khỏi phòng.
“Thần y Lâm, tôi lập tức sắp xếp phòng để anh ở lại”, Lương Sinh vừa bước ra đã nói bằng vẻ áy náy.
“Không cần đâu, thời gian gấp gáp, anh sắp xếp xe cho tôi về Giang Thành đi”.
“Chuyện này…thần y Lâm”, Lương Sinh do dự, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Anh Lương, không phải tôi không chữa mà là người nhà họ Lương không tin tôi. Tôi biết không phải do anh. Tôi cũng vì thực hiện lời hứa, còn những chuyện khác thì để nhà họ Lương tự xử lý. Vậy nên tôi cũng xin lỗi”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Lương Sinh há miệng, nhưng không biết nói gì, chỉ đành thở dài: “Nếu đã như vậy thì…thôi được, tôi sẽ sắp xếp xe để anh về lại Giang Thành. Thần y Lâm, làm phiền anh quá”.
Nói xong, Lương Sinh cúi mình trước thần y Lâm. Lâm Chính gật đầu, cũng không nói thêm gì. Một lúc sau xe tới, người bèn lên xe rời đi.
Lương Hồng Anh và mấy bác sĩ Mỹ vẫn ở trong phòng với ông cụ. Cô ta bước ra.
“Người đi rồi à?”, Lương Hồng Anh thản nhiên hỏi.
“Đi rồi…”
“Hừ, em có thể trưởng thành hơn chút không? Loại lừa đảo mà cũng mời tới nhà nữa? Em muốn hại chết ông nội đấy à?”
“Chị, chị không tin Đông y, nói gì cũng vô ích”, Lương Sinh tức giận: “Thần y Lâm không phải là người mà ai cũng mời được đâu. Giờ đã mất cơ hội, lỡ những người kia không chữa được thì sao?”
“Không chữa được? Không thể nào. Bọn họ mà không chữa được thì em nghĩ thần y Lâm chữa được chắc?”, Lương Hồng Anh tỏ vẻ khinh thường: “Nếu như mấy người George không chữa được thì chị sẽ đích thân mời thần y Lâm quay lại, được chưa?”
“Chị…”, Lương Sinh tức tới mức á khẩu.
Nhưng đúng lúc này. Có âm thanh kỳ lạ từ trong phòng vọng ra. Hai người giật mình, vội vàng quay qua nhìn…