NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Tình huống lúc này khiến hai chị em sợ hết hồn. Lương Sinh vội vàng mở cửa định xem bên trong thế nào thì bỗng bị Lương Hồng Anh ngăn lại. 

“Bác sĩ người ta đang cứu người, em đừng làm loạn. Nếu xảy ra sơ suất, em chịu nổi trách nhiệm không?”, Lương Hồng Anh khẽ quát. 

Lương Sinh im lặng. 

Thế nhưng, bên trong không ngừng phát ra những tiếng kêu kỳ lạ, tiếng bước chân gấp rút, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng thở gấp của George, Lita. 

Có vẻ như việc chữa trị đã xảy ra vấn đề. Lương Hồng Anh chau mày. Lương Sinh cũng cuống cả lên. 

“Chị, có khi nào bên trong xảy ra chuyện rồi không?” 

“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Em đừng bận tâm là được!”, Lương Hồng Hanh tỏ ra khó chịu. 

Đúng lúc này… 

Cạch! 

Cánh cửa mở ra. Lita bước ra ngoài. 

“Cô Lita, thế nào rồi? Ông nội tôi không sao chứ?”, Lương Sinh vội vàng hỏi. 

Lita không thèm bận tâm, chỉ gấp rút lấy điện thoại ra và gọi. Lương Hồng Anh nhìn xuống chiếc áo trắng trên người Lita, cô ta thấy máu tươi bắn cả lên áo. 

Hai người tái mặt. Sau khi gọi điện, chỉ thấy Lita nói gì đó bằng tiếng Anh một cách gấp gáp. Hai người họ cũng hiểu được một chút tiếng Anh nên chăm chú lắng nghe. 

“Hội trưởng Anna, tình hình của bệnh nhân rất tệ, chúng tôi không ngờ là ông ta lại xuất huyết nhiều như thế. Mặc dù đã truyền máu nhưng người bệnh vẫn có hiện tượng suy kiệt. Chúng tôi không tìm ra được nguyên nhân…” 

Linta vừa nói dứt lời thì Lương Hồng Anh và Lương Sinh đã trố tròn mắt. 

“Cái gì?” 

“Mọi người…không trị được cho ông nội của tôi sao?”, Lương Hồng Anh chất vấn. 

“Sao có thể như vậy được chứ?”, Lương Sinh sững sờ. 

Lita lúc này như sắp khóc tới nơi: “Hội trưởng Anna, chúng tôi phải làm sao, cô mau tới đi?” 

“Năm tiếng nữa sao…sợ là bệnh nhân không đợi được lâu như vậy đâu…” 

“Tìm người sao? Tìm ai? Hoa Quốc có ai có thể giúp được chúng tôi không?” 

“Thần y Lâm ở Giang Thành ạ? Tìm người này là được phải không?” 

“Cô nói gì? Cô là học trò của anh ta sao?” 

Lita nói một lúc nữa thì tắt máy với vẻ mặt thất kinh. Hai chỉ em Lương Sinh lúc này như hóa đá. 

Anna nói gì? Thần y Lâm của Giang Thành?Học trò? 

Cô ta thật sự vừa rồi đúng là đang nói chuyện với hội trưởng Anna đấy chứ? Hai chị em cũng như muốn nổ tung não. 

Đúng lúc này, Lita cũng quay người lại nói với Lương Hồng Anh: “Thật xin lỗi cô Lương, tình hình của bệnh nhân rất tệ. Mặc dù chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng hi vọng hầu như không có”. 

“Không thể nào? Mọi người là đội bác sĩ với y học hiện đại nhất thế giới cơ mà? Sao lại không cứu được ông nội của tôi chứ? Nhất định mọi người phải nghĩ cách, phải nghĩ cách?”, Lương Hồng Anh hét lên. 

Theo quan điểm của cô ta nếu như đến cả y học quốc tế còn bó tay thì cô ta thật sự không biết phải tìm ai. Lương Sinh cũng cuống cả lên. 

Đúng lúc này, Lita nói: “Tôi vừa gọi điện cho phó hội trưởng của hiệp hội, hơn nữa còn nhờ cô ấy giúp đỡ”. 

“Có thể mời cô ấy tới không? Chúng tôi sẽ điều chuyên cơ đi đón”. 

“Cô Anna giờ ở cách xa chúng ta quá. Dù có chuyên cơ thì cũng cần tới năm tiếng đồng hồ. Sợ rằng người bệnh không cầm cự được lâu như thế”. 

“Vậy…vậy phải làm sao?”, Lương Hồng Anh tuyệt vọng. 

“Cô Anna nói ở Hoa Quốc có một người có thể chữa được cho bệnh nhân?”, Lita nói. 

Lương Hồng Anh tim đập thình thịch, cẩn trọng hỏi: “Ai vậy?” 

“Một người tên là thần y Lâm của Giang Thành. Tôi cũng không biết người này. Nếu như mọi người có thể mời được thì theo như cô Anna nói sẽ có hi vọng chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân”. Lita nói tiếp. 

“Hả?” 

Hai người nghe như sét đánh ngang tai. Nhất là Lương Hồng Anh. Cô ta như người mất hồn, há hốc miệng. 

“Cô Lita…cô chắc chứ? Cô Anna nói thần y Lâm có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi đúng không? Không phải nói …cô Anna không tin vào Đông y sao?”, Lương Sinh bừng tỉnh, lắp bắp hỏi. 

“Tôi cũng không biết rốt cuộc là thế nào, nhưng chắc chắn là cô Anna đã nói với tôi như vậy”. 

“Cô Anna nói cô ấy là…học trò của thần y Lâm nữa”, Lita tỏ ra bất lực. 

Dù không thể chấp nhận nhưng điều này do đích thân Anna nói ra nên cũng chẳng thể làm thế nào khác. 

Nghe thấy vậy, Lương Hồng Anh cảm thấy không thể nào chấp nhận được sự thật này. Hai mắt cô ta trống rỗng nhìn Lita, miệng thì há hốc. Cả người hóa đá. 

“Cô Lương, cô không sao chứ?”, Lita vội vàng hỏi. 

“Không…không sao…”, Lương Hồng Anh hoàn hồn. 

“Không sao là tốt rồi. Hi vọng mọi người có thể nhanh chóng tìm được thần y Lâm. Người bệnh nguy kịch lắm rồi. Giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào anh ta mà thôi”. 

Lita nói xong bèn quay trở lại phòng. 

Lương Sinh nhìn Lương Hồng Anh bằng ánh mắt phức tạp: “Chị, giờ phải làm sao đây?” 

“Chị…chị không biết nữa…”, Lương Hồng Anh đau đớn nói. 

“Thần y Lâm đang trên đường quay về Giang Thành, em sẽ lập tức gọi điện cho Tiểu Lý, để Tiểu Lý đưa thần y Lâm quay trở lại”, Lương Sinh nói. 

Lương Hồng Anh mím mối, khẽ nói: “Vậy…vậy thì tốt’. 

Lương Sinh gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi. Một lúc sau anh ta tái mặt, quay qua nhìn Lương Hồng Anh. 

“Thần y Lâm nói sao?”, Lương Hồng Anh sốt ruột hỏi. 

Lương Sinh lắc đầu, thở dài: “Thần y Lâm nhất quyết đòi quay về Giang Thành. Anh ấy nói…đã không còn nợ nhà họ Lâm điều gì nữa, vì vậy…sẽ không chữa trị cho ông nội…” 

“Cái gì?” 

Lương Hồng Anh bàng hoàng: “Được lắm dám đối đầu với nhà họ Lương sao? Lương Sinh, gọi điện cho Tiểu Lý, ép thần y Lâm quay lại đây. Bảo Tiểu Lý nói rằng nếu anh ta không chữa bệnh cho ông nội thì chị sẽ khiến anh ta biến mất khỏi Giang Thành luôn!” 

“Chị, trước đây thần y Lâm đã nói, con người anh ấy thích hòa bình. Huống hồ, chị làm như vậy, thần y Lâm mà nhất quyết không chữa thì sao? Lẽ nào chị lại để tuột mất cơ hội duy nhất chữa bệnh cho ông?”, Lương Sinh thở dài. 

“Vậy ý của em là…” 

“Chị, không phải trước đó chị từng nói, nếu bọn họ không chữa được thì chị sẽ đích thân mời thần y Lâm sao?”, Lương Sinh đột nhiên nói. 

Lương Hồng Anh tái mét mặt. 

“Chị, giờ chúng ta chỉ còn biết trông chờ vào thành ý của chị mà thôi…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi