“Chuyện gì vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Âm thanh vừa rồi là của Lưu Hương sao? Lưu Hương bị sao thế?”
“Ai dám làm chuyện cầm thú như vậy tai Thượng Võ Quán của chúng ta vậy?”
Âm thanh tức giận vang lên. Hoắc Ngạo cùng không hề khách khí, anh ta gầm lên: “Lâm Chính, đồ cầm thú này, tôi phải đập chết anh!”
Nói xong, cả đám người bổ nhào về phía Lâm Chính. Lâm Chính lập tức lùi lại, lật bàn tay tung quyền về phía Hoắc Ngạo.
“Đồ chán sống!”, Hoắc Ngạo cười lạnh lùng, chẳng thèm lùi bước mà anh ta cũng tung quyền, va chạm trực diện với Lâm Chính.
Rầm! Hai cú đấm va chạm phát ra âm thanh nặng nề.
Nhưng điều khiến Hoắc Ngạo kinh ngạc đó là sức mạnh của cú đấm mà Lâm Chính tung ra không hề nhẹ, ngược lại anh ta toàn thân run rẩy và phải lùi lại hai bước do bị choáng. Lâm Chính thì vẫn đứng vững tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng
“Hả?”, đám đông bàng hoàng.
“Anh Ngạo, anh sao vậy? Anh nương tay làm gì?”, Tịch Lưu Hương cảm thấy không vui.
“Điều này…”, Hoắc Ngạo không biết phải trả lời thế nào.
Nương tay sao? Nương tay cái rắm ấy? Thế nhưng…sao nắm đấm của kẻ này lại mạnh đến vậy chứ?
Không phải hắn chỉ là một bác sĩ Đông y, chỉ biết đùa nghịch với những cây châm thôi sao?”
Hoắc Ngạo cảm thấy nghi ngờ. Nhưng lúc này anh ta không còn nghĩ được quá nhiều nữa. Nếu một người không đối phó được thì một đám lao lên vậy.
“Lao lên đập chết hắn đi”, anh ta hét lên.
Thế là cả đám nhảy bổ lên. Đôi mắt Lâm Chính lạnh như băng. Nhưng anh mới tắm xong, chưa châm kim. Không có châm gia trì thì anh chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Anh siết chặt nắm đấm. Đúng lúc này…
“Dừng hết lại”
Một tiếng hét vang lên. Tất cả khựng người, quay đầu qua nhìn thì thấy Hoắc Kiến Quốc đã dẫn theo một đám đệ tử bước vào.
Hoắc Ngạo vội vàng nháy mắt với Tịch Lưu Hương. Tịch Lưu Hương lập tức hiểu ý, mắt đỏ hoe, khóc thút thít.
“Chú Hoắc, chú phải lấy lại công bằng cho cháu”.
Tất cả đều nhìn lên giường thì thấy Tịch Lưu Hương quần áo xộc xệch, Lâm Chính lại mặc độc mỗi quần đùi, thế là ai cũng chau mày và bắt đầu suy diễn.
“Người họ Lâm kia, cậu đã làm gì Lưu Hương?”
“Tên khốn, cậu đúng là súc sinh, cầm thú, đầu úng t*ng trùng!”
“Hóa ra lúc trước tôi để ý thấy ánh mắt của Lưu Hương dành cho cậu là sai, mà thực ra là cậu có ý với Lưu Hương!”
“Đúng là súc sinh!”
“Cậu có còn là người nữa không?”, người của Thượng Võ Quán hằm hằm tức giận, chỉ trỏ chửi mắng Lâm Chính.
“Ngậm miệng lại cho tôi”, lúc này Hoắc Kiến Quốc không nhịn được nữa, lập tức quát lên. Tất cả đều im bặt.
“Lâm Chính, chuyện gì vậy?”, Hoắc Kiến Quốc nhìn Lâm Chính.
“Tôi đang tắm, tắm xong thì nhìn thấy Tịch Lưu Hương mặc đồ ngủ nằm trên giường, rồi đột nhiên Hoắc Ngạo ập vào, nói là nếu tôi không quỳ xuống xin lỗi thì sẽ khiến tôi thân bại danh liệt…”, Lâm Chính thuật lại tình hình.
“Tên súc sinh này, ý anh là gì? Anh cho rằng tôi cố tình giăng bẫy hãm hại anh chắc? Rõ ràng anh là loại cầm thú mà còn tạt nước bẩn sang người tôi à?”, Hoặc Ngạo kích động định lao lên.
Mọi người xung quanh ngăn lại.
“Anh nói càn, rõ ràng tôi ngủ ở đây, đang yên đang lành anh xông vào, ấn tôi xuống giường, định ra tay với tôi. Nếu như không phải anh Ngạo có mặt kịp thời, thì tôi…hu…hu..”, Tịch Lưu Hương lại khóc rống lên.
Đám đông nghiến răng, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Lâm Chính, cậu nói là đang tắm. Phòng của cậu không phải ở bên cạnh à?, Đây là phòng của Lưu Hương, sao đang yên đang lành cậu lại chạy tới phòng của Lưu Hương tắm vậy?”, Hoắc Kiến Quốc chau mày.
“Nhà tắm phòng tôi có vấn đề, không có nước, tôi gọi người ta tới giúp tôi sắp xếp một phòng khác", Lâm Chính giải thích.
“Vậy sao?”, Hoắc Kiến Quốc nhìn người bên cạnh. Người này lập tức bước tới sau đố trở mặt.
“Sư phụ, phòng của Lâm Chính có nước, không hề có vấn đề gì.
Dứt lời, đám đông cười lạnh lùng. Hoắc Kiến Quốc nhìn Lâm Chính như đang đợi câu trả lời của anh.
Lúc này Lâm Chính mới hiểu ra. Hoắc Ngạo đã muốn đối phó với anh thì đương nhiên là phải chuẩn bị kỹ càng rồi. E rằng việc nhà tắm đột ngột mất nước cũng là kiệt tác của Hoắc Ngạo.
“Đừng nói tới việc nhà tắm có vấn đề vội. Dù có vấn đề thì cậu cũng không thể nào tắm ở đây mà. Lâm Chính, có phải cậu nên giải thích không?”, Hoắc Kiến Quốc hỏi tiếp.
“Tôi đã nói ra hết rồi, tôi không làm gì cả”, Lâm Chính lắc đầu. Chắc người giúp việc kia cũng là do Hoắc Ngạo sắp đặt.
“Anh nói không thì là không chắc? Lẽ nào Lưu Hương đổ oan cho anh à? Chúng tôi cũng đang đổ oan cho anh sao?”, Hoắc Ngạo cười lạnh lùng.
“Đúng vậy”.
“Hừ, giờ là lúc nào rồi mà còn cứng mồm?”, Hoắc Ngạo quay đầu: “Bố, chúng ta mau báo cảnh sát, bắt tên súc sinh này lại”.
Hoắc Kiến Quốc hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Dù sao cậu ấy cũng là đồ đệ của bạn ông nội. Truyện này mà truyền ra ngoài thì ai cũng đều đánh mất thể diện cả. Ông nội con cũng khó xử. Giờ ông cụ vẫn chưa biết chuyện, chúng ta xử lý nhẹ nhàng thôi”.
“Vậy ý của bố là…”
“Lâm Chính, tôi định xử lý cậu theo quy định của Thượng Võ Quán, cậu có phục không? Nếu không chúng tôi mà báo cảnh sát thì cậu sẽ phải ngồi tù đấy”, Hoắc Kiến Quốc thản nhiên nói.
“Nếu vậy thì cứ báo cảnh sát đi”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp lại. Dứt lời, đám đông chột dạ.
“Lâm Chính, ý của cậu là gì?”, có người hỏi.
“Bởi vì cảnh sát tới thì tôi mới có thể chứng minh tôi trong sạch được chứ”, Lâm Chính đáp lại.
“Nhân chứng đứng cả ở đây, Lưu Hương còn nói anh muốn làm nhục cô ấy, vậy còn có thể là giả được sao?”, Hoắc Ngạo lạnh lùng nói.
Hiện tại tất cả đều bất lợi đối với Lâm Chính, chỉ cần Lưu Hương cứ cắn lấy anh không chịu buông thì dù Lâm Chính có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Anh nhất định sẽ thân bại danh liệt. Đây chính là kết cục của việc đối đầu với Hoắc Ngạo. Hoắc Ngạo suy nghĩ.
“Nhưng trên người Lưu Hương đâu có dấu vân tay của tôi đâu”, đột nhiên Lâm Chính nói tiếp.
Dứt lời, đám đông tái mặt. Đúng vậy. Lâm Chính bước vào phòng là đi tắm. Từ đầu đến cuối anh không hề động vào người Lưu Hương.
“Cô nói tôi bước vào đã ấn cô lên giường làm chuyện đồi bại, cô nói xem tôi động vào đâu? Lát nữa cảnh sát tới, để họ xem xem trên người cô có dấu vân tay của tôi hay không nhé?”, Lâm Chính thản nhiên nói và nhìn về phía đám người Hoắc Ngạo: “Ai có điện thoại? Làm ơn gọi cảnh sát giùm cái? Tôi sẽ kiện Thượng Võ Quán về tội vu oan cho tôi! Tôi còn muốn thông báo chuyện này lên Hiệp hội võ thuật để cả giới võ thuật biết Hoắc Ngạo là con người như thế nào”.
Dứt lời, Hoắc Ngạo mặt tái mét. Những người khác vội lùi lại phía sau, đứng không vững.
Hoắc Kiến Quốc cũng trố mắt. Nhìn thấy bộ dạng của con trai, ông ta cũng mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Hoắc Ngạo, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, ông ta nhìn chăm chăm Hoắc Ngạo, lạnh lùng hỏi.