NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Chuyện…chuyện này…”, Hoắc Ngạo há hốc miệng, không biết phải trả lời thế nào. 

“Không có ai báo cảnh sát à? Vậy thì để tôi về lấy điện thoại gọi vậy”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng, sau đó đi ra cửa. 

Cục diện đột ngột thay đổi. Rõ ràng là Hoắc Ngạo đã không tính đến điều này. 

Đúng lúc này, Tịch Lưu Hương ở trên giường kêu lên và lao về phía Lâm Chính. Xem ra cô ta muốn dấu vân tay của Lâm Chính có trên người mình. 

Cô ta làm vậy để bắt Lâm Chính phải chịu trách nhiệm. Đành phải liều mạng thôi. Từ đầu đến cuối đều là sự sắp đặt của bọn họ. Một sự sắp đặt mà Hoắc Ngạo muốn Lâm Chính thân bại danh liệt. 

Động tác của Lâm Chính cũng rất nhanh, anh né qua một bên. Tịch Lưu Hương vồ trượt, ngã nhào ra đất, trông vô cùng chật vật. 

Cô ta đã thua rồi. Hoắc Ngạo cũng vậy. Thật ra đến kẻ ngốc cũng nhận ra chuyện gì đang diễn ra. 

“Còn ra thể thống gì nữa?”, Hoắc Kiến Quốc từ tới mức mặt đỏ bừng bừng. 

“Hoắc sư phụ, đây là võ quán của các người đấy à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi. 

“Lâm Chính, cậu yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này! Thượng Võ Quán sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng”, Hoắc Kiến Quốc nghiến răng, quát lên với Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương: “Hai đứa, lập tức đi tới từ đường quỳ xuống, những người khác giải tán”. 

“Vâng, thưa bố”. 

Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương cúi đầu, tỏ vẻ bất lực và bất cam. Màn hỗn loạn cứ thế dừng lại. Lâm Chính cảm thấy thật vô vị, anh không nói thêm gì nữa, chỉ lấy quần áo đi về phòng mình ngủ. 

Hoắc Kiến Quốc thì tối sầm mặt. 

“Dặn xuống bên dưới, không được truyền chuyện này ra ngoài, càng không được nói cho quán chủ biết. Rõ chưa? Không được vạch áo cho người xem lưng. Tính của ông cụ rất quyết liệt, nếu mà biết chuyện này thì không biết là sẽ tới mức nào mất”. 

“Vâng, sư phụ”, đám đông gật đầu. 

“Vậy sư phụ định giải thích thế nào với Lâm Chính?”, một người thận trọng hỏi. 

Hoắc Kiến Quốc nghe thấy bèn hừ giọng: “Giải thích sao? Giải thích gì? Cậu tưởng tôi sẽ làm vậy thật à?” 

Dứt lời, đám đông lập tức hiểu ra ý tứ của Hoắc Kiến Quốc nên cũng không dám hỏi thêm gì. 

“Bảo thằng đó tới từ đường quỳ là được rồi. Ngày mai còn tới Sùng Tông Giáo nữa. Chuyện này coi như chưa xảy ra, biết chưa?”, Hoắc Kiến Quốc lạnh lùng lên tiếng rỗi vẩy ống tay, quay người rời đi. 

Đám đệ tử nhìn nhau, không ai nói một lời. 

Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính tỉnh dậy ăn sáng cùng với gia đình nhà họ Hoắc. Mọi người đều không ai dám nói tới chuyện tối qua. Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương cũng có mặt, nhưng trông họ tiều tụy và nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy oán hận. 

Lâm Chính coi như không thấy gì. Hoắc Thượng Võ tập xong một trận võ bèn quay lại. Ông ấy hầu như không biết gì về chuyện tối qua. 

Ăn xong, xe cũng đã chuẩn bị sẵn, Hoắc Kiến Quốc dẫn người cùng lễ vật lên xe, lần lượt rời khỏi Thượng Võ Quán. 

Lâm Chính và vài người đệ tử của nhà họ Hoắc ngồi chung trong một chiếc xe. Suốt đoạn đường không ai nói gì. Lâm Chính sờ vào túi châm ở eo, ánh mắt đanh lại. Hi vọng Lạc Thiên bình an vô sự. 

Bên trong Sùng Tông Giáo. 

Lúc này không gian đang được giăng đèn kết hoa, ngập tràn không khí vui mừng. 

Lạc Thiên ngồi một mình ở một nơi. Cô ấy thở dài, khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi và bất lực. Thực ra cô ấy biết mình bị đưa đến đây vì mục đích gì. Nói là tới dạy cô y thuật nhưng thật ra là có mục đích khác. 

Trước đó Sùng Tông Giáo tới chỗ Lạc Bắc Minh đòi người, nhưng Lạc Bắc Minh cũng có tính toán của riêng mình. Ông ta định lợi dùng Lạc Thiên để tạo mối quan hệ với Nam Phái. Mặc dù Sùng Tông Giáo thuộc giáo phái cổ nhưng cổ phái và Nam Phái không hề có ân oán, mà bác của Lạc Thiên lại là người của Sùng Tông Giáo, địa vị cũng cao nên Lạc Bắc Minh hi vọng nhà họ Lạc có thể vì điều đó mà để Lạc Thiên gả cho Tư Đồ Kính. 

Nhưng người tính không bằng trời tính, Nam Phái đã không còn nữa. Lạc Bắc Minh bất lực, đành phải khuất phục Sùng Tông Giáo và để Lạc Thiên quay về. Giờ ông ta dự định dựa hoàn toàn vào Sùng Tông Giáo Vì dù sao trước những tông giáo này, nhà họ Lạc cũng quá là nhỏ bé. 

“Cuối cùng thì mình cũng chỉ là một món đồ mà thôi…”, Lạc Thiên tự nhủ. 

Đúng lúc này…Cốc cốc cốc. Có tiếng gõ cửa vang lên. Lạc Thiên trợn tròn mắt, thản nhiên nói: “Ai vậy?” 

“Cô Lạc là tôi, A Liên”. 

“Có việc gì không?" 

“Là thế này sắp tới là đại hôn của cậu Văn, cậu ấy định mời vài người bạn tới, muốn cô ra tiếp khách cùng”, người tên A Liên ở bên ngoài lên tiếng. 

“Có phải cái tên Ứng Pha Lãng cũng có mặt không?”, Lạc Thiên chau mày. 

Trước khi vào tới Sùng Tông Phái cô đã nghe một tin đồn rằng Sùng Tông Phái định đẩy thuyền cho cô và một người tên là Ứng Pha Lãng. 

“Đúng vậy”, A Liên chần chừ rồi đáp lại. 

“Nói với Văn Hải là tôi không đi”, Lạc Thiên hừ giọng. 

“Điều này…thưa cô, cậu Văn nói cô phải đi, bất luận là thế nào cũng phải đi nếu không cậu ấy sẽ không vui”, A Liên vội vàng nói. 

“Tôi nói rồi, không đi là không đi!”, Lạc Thiên tức giận hét lên. 

A Liên sợ hết hồn, cũng không dám nói nhiều, chỉ lập tức rời đi. 

Lạc Thiên cảm thấy rối bời, định ra ngoài đi dạo Mặc dù hôm nay là ngày vui của Văn Hải nhưng cô không hề có tâm trạng tham gia. Nói chính xác hơn thì cô và Văn Hải có chút quan hệ bà con nếu không thì Khải Tố sao có được địa vị cao như vậy ở Sùng Tông Giáo chứ. 

Chỉ là. 

Lúc Lạc Thiên định đi ra ngoài….Rầm. Cánh cửa bị đạp tung. Âm thanh nặng nề vang lên khiến Lạc Thiên hết hồn. Sau đó là mấy người có cả nam cả nữ bước vào. 

Trong đó có Văn Hải. Lạc Thiên giật mình. 

“Văn Hải…mọi người định làm gì vậy?”, Lạc Thiên run rẩy, cẩn trọng hỏi. 

“Em mau đi uống rượu với cậu Ứng”, Văn Hải lạnh lùng nói. 

“Không biết uống, em phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu vậy?”, Lạc Thiên tỏ vẻ ghét bỏ. 

“Không biết uống cũng phải uống, cậu Ứng hôm nay tới là vì giữ thể diện cho gia đình này, người khác đã làm vậy thì đương nhiên chúng ta cũng phải đáp lại. Lạc Thiên đừng để anh họ phải khó xử! Mau đi”, Văn Hải đanh giọng. 

“Nếu em nói không đi thì sao?", Lạc Thiên tức giận. Tính cô vốn ương ngạnh, làm gì chịu khuất phục Văn Hải? 

“Không đi à, vậy thì đừng trách anh nhé. Hai người kéo cô ấy tới nơi uống rượu”, Văn Hải không thèm nói nhiều, chỉ phất tay. 

Hai cô gái xuất hiện, chộp lấy tay Lạc Thiên và kéo đi. 

“Các người làm gì vậy, thả tôi ra, thả tôi ra”. 

Lạc Thiên hét lên. Nhưng không có ai bận tâm…Cô không làm gì được, cứ thế bị lôi đi về một cái đình nhỏ nằm ở dốc phía núi Bắc. 

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc sơ mi vô cùng tuấn tú đang ngồi trong đình. Người này nho nhã uống rượu. 

Nghe thấy động tĩnh, người này quay qua nhìn. Thấy Lạc Thiên nhưng người thanh niên cũng không thể hiện biểu cảm gì nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi