NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

"Giám đốc Triệu…" 

Người của tập đoàn Dương Hoa đứng ở xung quanh đều ngây ra. 

Lâm Chính bước tới, đỡ thư ký Liêu dậy. 

"Thư ký Liêu, anh không sao chứ?", Tô Nhu cũng vội bước tới, quan tâm hỏi han. 

"Tôi không sao… Chủ tịch Lâm…" 

Thư ký Liêu vội ngoảnh lại, buột miệng nói với Lâm Chính. 

Nhưng vừa dứt lời, anh ta liền ngây ra. 

"Chủ tịch Lâm?". 

Những người có mặt cũng kinh ngạc, nhìn thư ký Liêu với ánh mắt khó tin. 

Nhưng Trương Tinh Vũ không có vẻ gì là kỳ quái, chỉ lạnh lùng nói: "Thư ký Liêu, đầu óc cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Công ty này là của con gái tôi, thằng vô dụng này không có một cổ phần nào, hơn nữa cậu ta xứng được gọi là Chủ tịch Lâm sao? Cậu ta xứng sao?". 

Thư ký Liêu thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cười không nói gì. 

“Họ Liêu kia, xem ra hôm nay anh chắc chắn muốn đối đầu với tôi rồi! Được, nếu đã vậy thì chúng ta cứ chống mắt lên xem, anh cứ bảo vệ Tô Nhu đi! Chờ đến lúc trở về công ty, để tôi xem anh Mã sẽ đứng về phía ai!”, Triệu Thiên tức giận nói, rồi phẩy tay, xoay người rời đi. 

“Họ Liêu kia, tôi biết, chắc chắn anh nghĩ Chủ tịch Lâm của chúng ta thích con khốn này, nên mới đối đầu với A Thiên chứ gì? Ha ha, anh đúng là ngu xuẩn, mấy lời đồn thổi đó mà anh cũng tin. Nếu Chủ tịch Lâm thích cô ta thật thì đã ra tay từ lâu rồi! Lần này anh tính nhầm rồi, cứ chờ mà xem, tôi đảm bảo anh sẽ phải cút khỏi Dương Hoa!”, Tiểu Thu cũng cười khẩy, rồi rời khỏi công ty. 

Thư ký Liêu chẳng có vẻ gì là sợ sệt. 

Nhưng đám Tô Nhu thì đã sợ tái mặt. 

"Thư ký Liêu, xin lỗi anh, khiến anh gặp phải rắc rối như vậy", Tô Nhu áy náy nói. 

"Cô Tô đừng nói vậy, chuyện này vốn là đám Triệu Thiên không đúng, cô tuyệt đối đừng nghĩ rằng mình là người có lỗi", thư ký Liêu vội nói. 

"Tôi biết ngay tập đoàn Dương Hoa vẫn có người tốt mà. Thư ký Liêu, cậu nhất định phải nói chuyện này với Chủ tịch Lâm, để cậu ấy xử lý tên họ Triệu kia", Trương Tinh Vũ vội nói. 

"Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trên đúng sự thực". 

Thư ký Liêu mỉm cười, chào hỏi mọi người rồi rời đi. 

Xảy ra chuyện như vậy, vẻ mặt ai cũng như đưa đám. 

Trương Tinh Vũ nhìn dáng vẻ mặt nhăn mày nhó của con gái, cũng không dám hé răng nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Dù sao bà ta cũng biết con gái mình rất chống đối chuyện này, vì không muốn khiến cô suy nghĩ thêm nên lại càng không nhắc đến. 

Còn tâm tư của Lâm Chính cũng không đặt vào chuyện này. 

Anh nghĩ một lát rồi nói: "Tiểu Nhu, anh còn có việc, anh đi trước nhé". 

Dứt lời định bước ra khỏi cửa. 

"Đứng lại!", Tô Nhu bỗng quát. 

"Còn chuyện gì sao?", Lâm Chính ngoái lại nhìn Tô Nhu. 

Chỉ thấy Tô Nhu tỏ vẻ nghiêm túc, tức giận lườm anh, nói: "Lâm Chính, em cảnh cáo anh, sau này anh không được phép nhúng tay vào việc của công ty nữa!". 

"Phải đấy, ranh con, hôm nay nếu không vì cậu, thì chuyện này có thể bung bét như vậy sao?", Trương Tinh Vũ cũng ngoạc miệng ra chửi. 

"Mẹ, nếu con không ra tay, thì có khả năng Tiểu Nhu đã bị người phụ nữ kia tát cho một cái rồi", Lâm Chính trầm giọng nói. 

"Nhưng cậu cũng không thể đánh người được!", Trương Tinh Vũ kêu lên the thé, giọng nói lại nâng lên quãng tám. 

Đây là lần đầu tiên bà ta thấy Lâm Chính dám cãi lời mình như vậy. 

Sắc mặt Lâm Chính có chút mất tự nhiên, anh cũng là người, cũng có sự kiên nhẫn, nhưng bây giờ Trương Tinh Vũ trút hết tội lỗi lên đầu anh, quả thực khiến anh rất không vui. 

Dựa vào đâu chứ? 

Anh không được đánh sao? 

Huống hồ đó còn là vợ anh nữa! 

Cho dù sắp ly hôn, thì anh cũng không thể trơ mắt nhìn người khác láo toét với vợ mình như vậy được. 

"Được rồi Lâm Chính, anh đừng nói nữa". 

Tô Nhu hít sâu một hơi, vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt cũng hơi tái. Cô ho mấy tiếng, hơi thở có chút dồn dập. 

"Tiểu Nhu, con không sao chứ?", Trương Tinh Vũ vội đỡ lấy cô. 

"Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo". 

"Sao mẹ có thể không lo được chứ? Con vẫn chưa khỏe hẳn, chắc chắn mấy hôm nay lại không nghỉ ngơi đầy đủ đúng không? Dù sao dự án này cũng đã tạm dừng, con mau nghỉ ngơi đi, phải uống thuốc đúng giờ đấy, nghe lời mẹ". 

"Vâng…" 

Tô Nhu thở dài, gật đầu, sau đó nói với Lâm Chính: "Lâm Chính…" 

"Em nói đi", Lâm Chính bình thản đáp. 

Tô Nhu chần chừ một lát, nhỏ giọng nói: "Sau này không có chuyện gì… thì anh đừng đến công ty, biết chưa?". 

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, thầm siết chặt nắm tay, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: "Được". 

"Anh có thể ở nhà, nhưng em không muốn anh nhúng tay vào việc của công ty. Anh yên tâm, những lời từng nói với anh, em sẽ giữ lời", Tô Nhu khàn giọng nói. 

Lâm Chính biết Tô Nhu ám chỉ chuyện gì, trước đó Tô Nhu mong muốn có thể sắp xếp một công việc trong công ty cho Lâm Chính làm, chờ công ty Quốc tế Duyệt Nhan có lợi nhuận thì sẽ chia cho cả Lâm Chính, để Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thay đổi cái nhìn về anh, để lùi thời gian ly hôn, dù sao bây giờ vẫn chưa đến lúc cô ly hôn. 

"Anh biết rồi, anh về trước đây". 

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói, rồi rời khỏi công ty. 

"Xì, ra vẻ cái gì chứ! Thằng vô dụng, nếu không có Tiểu Nhu nhà tôi nuôi, thì cậu ta có ngày hôm nay sao?", Trương Tinh Vũ tức giận nói. 

"Được rồi, mẹ đừng nói nữa". 

"Con mới là người đừng nói nữa ấy, còn không mau nghỉ ngơi đi?". 

"Vâng, vâng…" 

Tô Nhu bất đắc dĩ đi về phía phòng làm việc, nhưng trong lòng vẫn đau đáu chuyện của Triệu Thiên. 

Cũng không biết rốt cuộc tập đoàn Dương Hoa có thái độ gì. 

… 

Rời khỏi tòa nhà văn phòng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan, Lâm Chính vẫy luôn taxi đến tập đoàn Dương Hoa. 

Trên đường đi, điện thoại anh rung lên. 

Lâm Chính nhìn lướt qua màn hình hiển thị, rồi bấm nút nghe. 

"Chủ tịch Lâm, tôi muốn giải thích chuyện này với cậu". 

Bên kia điện thoại là giọng nói khẩn thiết và gấp gáp của Mã Hải. 

"Anh ta đã đến chỗ ông rồi sao?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi. 

"Đến rồi, bọn họ đang ở phòng làm việc của tôi", Mã Hải vội đáp. 

"Vậy thì chờ tôi đến công ty rồi nói tiếp". 

Lâm Chính nói xong liền tắt máy. 

Còn Mã Hải ở đầu bên kia trong lòng giật thót. 

Ông ta bỏ điện thoại xuống, nhìn đám người Triệu Thiên, Tiểu Thu và thư ký Liêu đang đứng trước mặt mình, sắc mặt càng ngày càng giận dữ, nhưng cuối cùng sự tức giận lại biến thành bất đắc dĩ. 

"Anh Mã, sao vậy? Chẳng phải chỉ là người của một công ty ma thôi sao? Chẳng lẽ tập đoàn Dương Hoa chúng ta phải sợ? Lẽ nào anh nghĩ Chủ tịch Lâm thực sự nhìn trúng cô gái tên là Tô Nhu kia sao?". 

Triệu Thiên không nhịn được nói. 

Thư ký Liêu vừa đến đã kể đầu đuôi sự việc với Mã Hải, nào ngờ Mã Hải lập tức biến sắc, gọi ngay một cuộc điện thoại. 

Triệu Thiên cũng là người giỏi quan sát sắc mặt, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Mã Hải lo lắng sốt ruột như vậy. 

Mã Hải nhắm mắt, hít sâu một hơi, bình thản nói: "Chủ tịch Lâm không nhìn trúng cô gái tên Tô Nhu đó đâu, điều này thì cậu yên tâm". 

"Thế là được rồi, vậy thì còn vấn đề gì chứ?". 

Triệu Thiên thở phào nhẹ nhõm, cười toe toét. 

"Nhưng cô gái tên Tô Nhu kia… là vợ của Chủ tịch Lâm!", Mã Hải mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Triệu Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi