NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Câu nói của Mã Hải như một chiếc búa lớn, nặng nề đánh thẳng vào trái tim mọi người. 

Ai nấy đều như ngừng thở, nhìn Mã Hải với ánh mắt không thể tin nổi. 

Triệu Thiên và Tiểu Thu còn tưởng là mình nghe nhầm. 

"Anh Mã, anh… anh đang nói đùa phải không? Tô Nhu kia… là vợ của Chủ tịch Lâm? Tôi nhớ chồng Tô Nhu là thằng vô dụng tên Lâm Chính kia mà! Sao lại thành vợ của Chủ tịch Lâm chứ?", Tiểu Thu hét lên. 

"Lẽ nào trên thực tế Tô Nhu đã có quan hệ với Chủ tịch Lâm, chỉ là chưa công bố?", Triệu Thiên kinh ngạc nói. 

"Đồ ngu!", Mã Hải tức giận, đang định mở miệng. 

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. 

Cốc cốc cốc. 

"Mời vào", Mã Hải trầm giọng nói. 

Chỉ thấy cửa được mở ra một nửa, rồi một cái đầu thò vào. 

Chính là trợ lý Tiểu Hồ. 

"Giám đốc Mã, Chủ tịch Lâm đã đến phòng làm việc", giọng nói của Tiểu Hồ lạnh như băng. 

Mã Hải rùng mình, mặt mày tái mét, sự bình tĩnh trước đó có thể nói là bốc hơi hoàn toàn. 

"Tôi… tôi biết rồi, tôi sẽ đưa bọn họ qua đó ngay", Mã Hải nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy. 

Tiểu Hồ rời đi. 

Thấy Mã Hải như vậy, Triệu Thiên bị dọa cho suýt nữa không đứng vững. 

Anh ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Mã Hải. 

Xem ra chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh ta. 

Tiểu Thu cũng cảm thấy sự việc không ổn. 

"Đi theo tôi", Mã Hải hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng làm việc. 

Mấy người kia bước chân nặng nề đi theo sau. 

Phòng làm việc của Chủ tịch nằm ở tầng cao nhất của tập đoàn Dương Hoa. 

Khi Mã Hải gõ cửa phòng Chủ tịch, vẫn là Tiểu Hồ mở cửa. 

Còn Lâm Chính đang ngồi ngay ngắn trong phòng. 

Đám người Triệu Thiên từng thấy Lâm Chính, đáng tiếc cái bọn họ nhìn thấy là khuôn mặt kia của anh. 

Còn hôm nay, Lâm Chính không để lộ bộ mặt thật, mà tiếp tục dùng khuôn mặt ở nhà họ Tô, yên lặng ngồi trong phòng làm việc. 

Khuôn mặt anh lạnh tanh, ánh mắt đanh lại, nhìn đám người đang bước vào. 

"Lâm Chính? Là thằng vô dụng này sao?". 

Tiểu Thu nhìn thấy người ngồi trước bàn làm việc thì thất thanh kêu lên. 

Đám Triệu Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không dám tin. 

"Sao lại là vua mọc sừng này?". 

"Cậu làm gì vậy? Tại sao lại ở trong phòng làm việc của Chủ tịch chúng tôi?". 

"Giám đốc Mã, cậu ta làm trò gì vậy?". 

Bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhao nhao kêu lên, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm. 

Nhưng Mã Hải phớt lờ bọn họ, chỉ cung kính cúi người nói với Lâm Chính: "Chủ tịch Lâm!". 

Ông ta vừa dứt lời, cả căn phòng liền im phăng phắc. 

"Chủ… Chủ tịch Lâm? Giám đốc Mã, anh… anh đang gọi cậu ta sao?", Triệu Thiên trợn tròn mắt, run rẩy nói. 

"Rất xin lỗi Chủ tịch Lâm, chuyện này là tôi thất trách, tôi… tôi xin chịu mọi trách nhiệm!", Mã Hải vẫn phớt lờ Triệu Thiên, tiếp tục cúi đầu nói. 

"Mã Hải, đây đã không phải là lần đầu". 

Lâm Chính nhắm mắt, khàn giọng nói. 

Mã Hải lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ thể khẽ run rẩy. 

Mấy người Triệu Thiên ở bên cạnh hiện giờ vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao. 

"Giám đốc Mã, anh… anh nói gì đi chứ? Rốt cuộc người này là sao? Chẳng phải cậu ta là chồng Tô Nhu sao? Chẳng phải cậu ta là đồ ăn bám sao? Sao anh lại gọi cậu ta là Chủ tịch Lâm? Lẽ nào anh nhận nhầm người?", Tiểu Thu ngạc nhiên nói. 

"Tôi từng gặp Chủ tịch Lâm… Chủ tịch Lâm không trông như thế này… Giám đốc Mã, anh… rốt cuộc anh làm sao vậy?", Triệu Thiên cũng ngạc nhiên, nói với Mã Hải. 

Nhưng không chờ Mã Hải trả lời, thư ký Liêu đã lên tiếng. 

"Thực ra Chủ tịch Lâm chính là Lâm Chính, chồng cô Tô Nhu, do một vài nguyên nhân, nên Chủ tịch Lâm phải hóa trang thành thế này". 

Mấy câu nói bình thản nhưng chẳng khác nào một mũi dao, đâm mạnh vào tim mỗi người đang có mặt ở đây. 

Hóa ra… trước đó ở công ty Quốc tế Duyệt Nhan, thư ký Liêu không nói sai. 

Tên Lâm Chính này chính là Chủ tịch Lâm! 

Tiểu Thu nhũn người ngồi bệt xuống đất. 

Triệu Thiên lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp nhìn Lâm Chính. 

Còn mấy người bị Triệu Thiên xúi giục định đánh Lâm Chính, lúc này như bị sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng, mất luôn khả năng suy nghĩ. 

Ai có thể ngờ được người bị cả Giang Thành gọi là vua mọc sừng, thánh ăn bám lại là nhà doanh nghiệp mạnh nhất, nổi tiếng như cồn ở Giang Thành, là Chủ tịch Lâm được tôn là thần y chứ? 

Đó là người mà ngay cả Mã Hải cũng phải cúi đầu! 

“Sao… sao lại như vậy? Sao lại như vậy được?”, Triệu Thiên trợn to hai mắt, không ngừng lẩm bẩm. 

Lâm Chính dựa người vào ghế, lặng lẽ nhìn Mã Hải: "Mã Hải, Triệu Thiên này… là người của ông hả?". 

"Do một tay tôi đề bạt cất nhắc lên…", Mã Hải nhỏ giọng nói: "Triệu Thiên trước kia là người làm ở doanh nghiệp nhà họ Mã của tôi, năng lực rất tốt, làm việc tôi rất yên tâm, cộng thêm mấy quyết sách của cậu ta trong thời kỳ đầu của Dương Hoa đã mang lại lợi ích rất lớn cho công ty, nên tôi đã đề bạt cậu ta làm giám đốc dự án". 

"Giám đốc dự án? Không phải chứ? Tôi thấy còn kiêm cả chức giám đốc phòng nhân sự hoặc Chủ tịch ấy nhỉ? Chẳng phải tập đoàn Dương Hoa đã thành của nhà anh ta rồi sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói. 

Mã Hải như muốn ngừng thở. 

"Chủ tịch Lâm, cậu… cậu hãy nghe tôi giải thích", Triệu Thiên cuống quýt nói. 

"Vậy anh giải thích đi", Lâm Chính nói thẳng. 

Triệu Thiên lập tức á khẩu. 

Giải thích? 

Giải thích cái quái gì chứ? 

Lâm Chính đã chứng kiến toàn bộ sự việc, thậm chí còn biết rõ chi tiết hơn cả anh ta. 

Tất cả mọi chuyện là Tiểu Thu gây sự! 

Đã gây sự thì chớ, Triệu Thiên còn lợi dụng chức quyền muốn đánh Lâm Chính, còn gì để giải thích nữa đây? 

Anh ta tái mét mặt, không nói được lời nào. 

Đúng lúc này, Tiểu Thu đang hoảng hốt bỗng trở nên vô cùng bình tĩnh, cô ta cắn răng, nhìn Lâm Chính nói: "Chủ tịch Lâm, chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói. Dù sao cậu cũng sẽ đuổi việc chúng tôi, đã vậy thì chúng tôi cũng không cần giải thích gì với cậu hết!". 

"Ý các người là chỉ cần bỏ đi là xong, không cần chịu trách nhiệm về chuyện này?", Lâm Chính nhìn cô ta, nói. 

"Vậy cậu còn muốn làm gì nào?", Tiểu Thu cắn răng. 

"Tôi muốn các người lập tức đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan, xin lỗi Tô Nhu", Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi nói. 

"Cậu nói cái gì?", Tiểu Thu sửng sốt, sau đó nổi giận: "Họ Lâm kia, cậu nằm mơ đi! Cùng lắm bà đây không làm ở Dương Hoa nữa, cậu nghĩ cậu ghê gớm lắm chắc? Chẳng phải chỉ là một việc làm thôi sao? Cậu tưởng tôi thèm muốn lắm à? Muốn tôi xin lỗi con khốn kia? Nằm mơ đi! Đừng hòng!". 

Lành làm gáo vỡ làm muôi, Tiểu Thu ngoạc miệng chửi bới, dáng vẻ không khác gì mụ đàn bà chua ngoa. 

Bắt cô ta xin lỗi thì còn khiến cô ta khó chịu hơn là giết cô ta. 

Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày. 

Còn Mã Hải ở bên cạnh đã kinh hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi