NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Cạch! 

Cửa xe bị đẩy ra! 

Lâm Chính xuống xe, sải bước tiến về phía cửa lớn nhà họ Lương. 

Lương Sinh sửng sốt, vội vàng bước tới. 

"Anh Lâm, tôi nghĩ chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện với nhau", Lương Sinh nặn ra nụ cười, vội vàng ngăn Lâm Chính lại, nói. 

"Tránh ra!", Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn Lương Sinh. 

"Anh Lâm… chuyện này tôi đã biết rồi, mong anh đừng giận, chắc là anh không biết rõ tình hình của nhà họ Lương chúng tôi. Ông nội tôi đang trên đường đến đây, ông tôi hy vọng có thể nói chuyện với anh, để hóa giải hiểu lầm", Lương Sinh cười xòa, vội vàng nói. 

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng túm lấy cổ áo Lương Sinh, nhấc anh ta lên. 

"Á!". 

Lương Sinh giật nảy mình. 

"Cậu chủ!". 

Người nhà họ Lương ở phía sau cũng cuống lên, nhao nhao xông tới, nhưng không dám hành động khinh suất, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính. 

Nhưng Lâm Chính cũng không làm gì Lương Sinh, mà chỉ ghé sát mặt lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: "Nghe đây! Nể mặt chúng ta có quen biết, tôi sẽ không động đến anh. Tốt nhất anh hãy tránh ra đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!". 

Dứt lời, Lâm Chính buông tay ra đẩy một cái. 

Phịch! 

Lương Sinh ngã ngồi xuống đất, cái mông đau điếng. 

"Khốn kiếp!". 

Đám người nhà họ Lương nổi giận, ai nấy xông tới định ra tay. 

"Tất cả đứng lại cho tôi!", Lương Sinh vội quát. 

"Cậu chủ…" 

"Tất cả tránh ra!". 

Lương Sinh ôm cái mông bị đau, chật vật bò dậy, nói: "Ai dám động đến anh Lâm thì cút khỏi nhà họ Lương cho tôi!". 

Nhìn dáng vẻ tức giận và nghiêm túc của Lương Sinh, sao bọn họ dám làm gì chứ? Tất cả đều lùi lại, không dám xông tới nữa. 

Lương Sinh khẽ thở phào, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy kiên định và nghiêm túc, sau đó bước tới trước mặt anh, nói: "Anh Lâm, tôi hy vọng… hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội, một cơ hội giải thích. Anh yên tâm, chắc chắn nhà họ Lương chúng tôi sẽ cho anh một lời giải thích về chuyện này. Tôi chỉ mong anh có thể bình tĩnh lại, dù sao… đây cũng là nhà họ Lương. Nếu anh làm loạn ở đây, chỉ sợ ông tôi cũng chưa chắc có thể bảo vệ được anh. Chúng tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho anh, mong anh có thể hiểu cho… thật đấy…" 

Những lời nên nói Lương Sinh đều đã nói. 

Anh ta không biết thực lực của Lâm Chính thế nào, nhưng nhìn chiêu vừa rồi, thì chắc chắn Lâm Chính có đủ tư cách để gây chuyện, thế nên anh ta chỉ có thể dùng tình cảm lý lẽ để đả động anh. 

Nhưng… anh ta đã đánh giá thấp sự quyết tâm của Lâm Chính! 

Anh ta cũng không thể hiểu được lúc này trong lòng Lâm Chính đang phẫn nộ đến mức nào. 

Chỉ thấy Lâm Chính giơ tay lên, đặt lên vai Lương Sinh. 

Lương Sinh sửng sốt, còn tưởng Lâm Chính định nói gì, nhưng chỉ thấy anh hơi dùng sức, đẩy Lương Sinh sang bên cạnh… 

Lương Sinh nín thở, không kịp phòng bị, lại đặt mông xuống đất. 

Lâm Chính lại phăm phăm tiến về phía cửa. 

Cửa chính nhà họ Lương đóng chặt, một ông lão gầy trơ xương mặc áo ba lỗ màu trắng đang ngồi ở cửa, tay cầm tách trà, đang nhắm mắt dưỡng thần. 

Lương Sinh biết ông lão này, nếu khách của nhà họ Lương đến, thì ông ta sẽ mặc kệ không quan tâm, nhưng nếu người mà nhà họ Lương không chào đón đến, thì ông ta sẽ không đơn giản là chỉ ngồi đó. 

Lương Sinh biết mối quan hệ lợi hại, vội vàng xông tới, nhỏ giọng nói gì đó với ông lão kia. 

Nhưng ông ta vẫn chỉ nhắm nghiền đôi mắt, ngồi im bất động, dường như không nghe thấy lời Lương Sinh nói. 

Cho đến khi Lâm Chính chìa tay ra, chạm vào cánh cửa của nhà họ Lương, định dùng sức đẩy nó ra. 

"Xin hỏi cậu đến đây làm gì?", cuối cùng ông ta cũng lên tiếng. 

Nhưng… Lâm Chính vẫn không thèm đếm xỉa, đẩy cánh cửa ra. 

Rầm… 

Cửa chính bị đẩy ra, phát ra âm thanh nặng nề. 

Lâm Chính sải bước định tiến vào trong. 

Nhưng ngay sau đó, một bàn tay khô gầy chặn trước mặt Lâm Chính, ngăn anh lại. 

Lương Sinh sửng sốt, ngoảnh phắt lại, mới phát hiện không biết ông lão kia đã đứng trước mặt Lâm Chính từ khi nào. 

Tốc độ nhanh quá! 

Lương Sinh gần như chưa bao giờ thấy ông lão này ra tay, dù sao trong 10 năm nay, chưa một ai dám gây chuyện ở nhà họ Lương cả. 

Lâm Chính coi như người đầu tiên. 

"Tránh ra!", Lâm Chính mặt không đổi sắc, giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy. 

"Này chàng trai, nếu cậu cứ cố xông vào nhà họ Lương, thì đừng trách tôi không khách sáo!", ông lão lạnh lùng nói. 

"Bác Văn, bác đừng tức giận, đây là bạn cháu, chắc là anh ta không biết rõ quy tắc của nhà chúng ta, mong bác đừng giận, đừng giận!", Lương Sinh thấy tình huống khác thường, liền ra sức giải thích. 

Nhưng ông ta không phải đồ ngốc. 

Còn Lâm Chính lại càng không quan tâm đến bọn họ, tiếp tục tiến về phía trước. 

Đôi mắt đục ngầu của ông lão lập tức mở to hơn, không chần chừ do dự chút nào, chộp lấy bả vai Lâm Chính định ném anh ra ngoài cửa. 

Nhưng trong khoảnh khắc ông ta dùng sức, chỗ cổ tay bỗng truyền tới cảm giác như bị muỗi đốt, sau đó cả người mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, khí huyết không thông. 

"Cái gì?". 

Lương Sinh ngạc nhiên. 

"Không ổn rồi! Có người xông vào nhà họ Lương!". 

"Mau ngăn anh ta lại!". 

Một người giúp việc nhà họ Lương ở bên trong cánh cửa nhìn thấy cảnh này, lập tức gào lên. 

Bốn phía bỗng chốc trở nên sôi sục. 

Chẳng mấy chốc, tất cả người nhà họ Lương ở quanh đó đều xúm lại. 

"Mày là ai?". 

"To gan! Có biết đây là đâu không hả?". 

"Ăn gan hùm mật báo à? Dám xông vào nhà họ Lương!". 

"Tao thấy mày chán sống rồi!". 

Bọn họ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính, đồng thời bao vây thật chặt. 

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ lấy hai cây châm bạc ra, đâm vào hai cánh tay, sau đó siết chặt nắm tay. 

Rắc… 

Năm ngón tay cuộn tròn lại, phát ra những tiếng răng rắc. 

Sức mạnh khủng khiếp cuồn cuộn trong từng thớ thịt của anh. 

Anh không định nương tay nữa. 

Giờ phút này, anh sẽ dốc hết toàn lực! 

Lương Sinh chứng kiến cảnh này, sợ đến mức đờ đẫn ra. 

"Chết rồi, chết rồi! Mọi chuyện mất kiểm soát rồi! Lần này thì chết rồi!", Lương Sinh run rẩy lẩm bẩm. 

"Lương Nam Phương ở đâu?", Lâm Chính nhắm hai mắt lại, bình tĩnh hỏi. 

"Cô Nam Phương? Hừ, tên của cô ấy mà mày xứng hỏi sao?". 

"Rốt cuộc mày từ đâu đến? Mau quỳ xuống cho tao!". 

"Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, chán sống à?". 

Người nhà họ Lương ở xung quanh chửi bới, sao bọn họ có thể ngoan ngoãn trả lời Lâm Chính chứ? Lúc này họ chỉ muốn đánh cho anh nằm bẹp một chỗ. 

Lâm Chính gật đầu: "Được, nếu các người không nói, thì tôi tự đi tìm!". 

Dứt lời, anh liền bước ra khỏi đám người. 

"Tìm? Tao sợ mày phải bò ở đây ấy! Đánh cho tôi!". 

Không biết là ai gầm lên một tiếng, tất cả đều xông tới, định đánh cho Lâm Chính một trận. 

Hiện trường lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn… 

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên. 

"Tất cả dừng tay cho tôi!". 

Câu này vừa dứt, tất cả người nhà họ Lương lập tức dừng lại, nhìn ra ngoài. 

Chỉ thấy mấy người đàn ông nhanh chân bước vào. 

Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn, rồi lập tức nhíu mày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi