Một người đàn ông trung niên mặc bộ Đường trang cũ kĩ nhanh chân đi về phía đám người.
Sắc mặt ông ta nghiêm túc, mặt vuông chữ điền, lông mày rất rậm, miệng rộng, trán cao, nhưng lưng hơi gù.
"Ông Nghiêm!".
"Ông Nghiêm!".
"Chào ông Nghiêm!".
…
Người nhà họ Lương ở xung quanh nhìn thấy người đàn ông này, đều lần lượt gật đầu chào hỏi.
Tuy bọn họ chào rất nhiệt tình, nhưng Lâm Chính nhạy bén phát hiện ra khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ khinh bỉ và châm chọc.
Sự tôn trọng của bọn họ không phát ra từ nội tâm.
"Ừ".
Người đàn ông trung niên gật đầu với đám người, sau đó bước tới, đứng trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.
Amh biết người này, nhưng anh tin ông ta chưa chắc đã nhận ra anh.
Nhưng ông ta xuất hiện ở đây, thì chắc chắn có liên quan đến Lương Sinh và Lương Hồng Anh, e rằng ông ta cũng biết thân phận của Lâm Chính…
Sự thực là vậy, hiện giờ chỉ người này mới có thể ngăn cản được anh.
Bởi vì ông ta chính là Lương Phong Nghiêm – chồng của Lương Thu Yến.
Lương Phong Nghiêm là một người rất nghiêm túc và truyền thống, sau khi Lương Thu Yến nhận anh làm con nuôi, thì Lương Phong Nghiêm cũng không hề phản đối, có lúc còn trêu chọc Lâm Chính, nhưng dù sao cũng không tiếp xúc nhiều với anh. Nể mặt Lương Thu Yến nên Lâm Chính vẫn dành cho ông ta sự tôn trọng tối thiểu…
"Cậu… cậu Lâm, cậu lại đây với tôi, tôi nói với cậu mấy lời… được không?", Lương Phong Nghiêm nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp, chậm rãi lên tiếng.
"Chú cũng muốn khuyên tôi sao?", Lâm Chính khàn giọng nói.
Anh ra mặt không chỉ vì Tô Nhu, mà còn vì Lương Thu Yến, lẽ nào Lương Phong Nghiêm cũng muốn đối đầu với anh?
Vậy thì sẽ đau xót đến mức nào chứ?
Lương Phong Nghiêm siết chặt nắm tay, nghiến chặt răng, đôi mắt hơi đỏ, ấp úng nói: "Chàng trai… cậu… cậu hãy nghe tôi nói một câu đi…"
Giọng điệu của ông ta đã gần như là cầu xin.
Tròng mắt Lâm Chính co rút, nhìn Lương Phong Nghiêm một lúc lâu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Chính mới khàn giọng nói: "Được, tôi cho chú một cơ hội, để xem rốt cuộc chú muốn nói gì".
Dứt lời, Lâm Chính liền bước vào một nhà kho ở bên cạnh.
Lương Phong Nghiêm cũng vội vàng vào theo.
"Chú Nghiêm, chú nhất định phải khuyên được Lâm Chính đấy!", Lương Sinh đứng ở cửa thầm cầu nguyện.
Vào lúc này, e rằng chỉ có Lương Phong Nghiêm là dễ nói chuyện nhất…
Thấy không ít người nhà họ Lương xúm lại ở bên ngoài, Lương Sinh liền quát: "Hết chuyện rồi, hết chuyện rồi, mọi người giải tán đi, giải tán đi!".
"Anh Sinh, đó là ai vậy? Rốt cuộc có chuyện gì thế?", có người khó hiểu hỏi.
"Chỉ là một vị khách của nhà họ Lương chúng ta, các cậu đừng tò mò nữa, tự ý xông vào nhà họ Lương cái gì chứ? Làm gì có chuyện đó, cấm không được nói lung tung những chuyện xảy ra ở đây, rõ chưa? Ai mà dám nói vớ vẩn, cẩn thận tôi lột da!", Lương Sinh lớn tiếng.
"Vâng, anh Sinh".
Bọn họ đáp, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc.
Lương Sinh chẳng buồn giải thích với những người này, anh ta chạy về phía ông lão vẫn đang ngã ngồi dưới đất kia, nhanh chóng đỡ ông ta dậy.
"Bác Văn, bác không sao chứ?", anh ta cẩn thận hỏi.
"Tôi… tôi không sao, chỉ là có chút khó thở…", bác Văn cố gắng hít thở mấy cái, có chút yếu ớt đáp.
"Để cháu đưa bác đến bệnh viện", Lương Sinh vội nói.
"Bệnh viện? Không cần… không cần… Tôi nghỉ ngơi một lát là được, dùng thuốc lưu thông khí huyết là sẽ hồi phục".
"Bác Văn, võ công của bác cao cường như vậy, sao lại bị như thế chứ? Chắc không phải bác bị mắc bệnh tuổi già đấy chứ?", Lương Sinh tò mò hỏi.
Từ hồi anh ta còn nhỏ, bác Văn đã ở đây canh cửa cho nhà họ Lương, dù nắng hay mưa vẫn luôn không rời, anh ta chưa bao giờ thấy bác Văn bị bệnh hay cảm cúm, sao bỗng dưng lại ngã xuống chứ?
Bác Văn không nói gì, khó nhọc đứng dậy, giơ bàn tay khô gầy lên.
Lương Sinh nhìn kĩ, thấy chỗ cổ tay ông ta có một lỗ kim rất nhỏ.
"Bác Văn, bác đi truyền nước lúc nào vậy? Bác bị cảm thật sao?", Lương Sinh kinh ngạc hỏi.
"Đây không phải lỗ kim truyền, mà là lỗ châm bạc đâm vào", bác Văn nhìn chăm chú vào đó.
"Châm bạc?", Lương Sinh há hốc miệng.
"Tôi bị thằng nhóc kia quật ngã", bác Văn khàn giọng đáp.
"Gì cơ?".
Miệng Lương Sinh há càng to hơn, không thốt nên lời.
Một cây châm bạc nhỏ bé… mà có thể quật ngã bác Văn?
Chuyện này mà nói ra, chắc cả nhà họ Lương sẽ không ai tin…
…
Trong nhà kho.
Lương Phong Nghiêm đóng cửa lại, nhưng không ngoảnh lại ngay mà quay lưng về phía Lâm Chính, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cũng không biết đã qua bao lâu, ông ta mới quay đầu nói.
"Cậu là Tiểu Chính?".
"Là tôi".
Lâm Chính lấy châm bạc đâm vào cổ, khuôn mặt như thiên sứ của anh lập tức khôi phục.
"Đây là dung mạo vốn có của cậu?", Lương Phong Nghiêm có chút kinh ngạc hỏi.
"Trước kia thì đó mới là dung mạo vốn có của tôi", Lâm Chính đáp.
"Cậu làm thế nào vậy?", Lương Phong Nghiêm nói đầy khó tin.
Việc này chẳng khác nào ảo thuật.
Nhưng Lâm Chính không đáp.
Lương Phong Nghiêm hít sâu một hơi, cũng biết bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
"Tiểu Chính, chắc là cậu… rất hận tôi nhỉ?".
"Không, tôi chỉ khinh thường chú thôi", Lâm Chính nhỏ giọng đáp.
"Đúng vậy", Lương Phong Nghiêm nở nụ cười chua chát: "Ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được, người như tôi còn có ích gì chứ? Tôi bị khinh thường cũng đáng đời…"
"Vậy… tại sao chú không bảo vệ mẹ nuôi?", Lâm Chính bình thản hỏi.
Nhưng câu hỏi tùy tiện này của anh lại chẳng khác nào một cái kim, k1ch thích Lương Phong Nghiêm sâu sắc.
Ông ta ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng gầm lên: "Tại sao à? Cậu vẫn chưa biết là tại sao sao? Là vì tôi không có năng lực! Tôi là thằng vô dụng! Lời giải thích này cậu hài lòng rồi chứ?".
Lâm Chính lại rơi vào im lặng.
Lương Phong Nghiêm lục tìm trong túi quần một hồi, lấy ra một bao Hoàng Hạc Lâu, tự châm một điếu, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở bên cạnh, khàn giọng nói: "Thực ra, mẹ nuôi cậu không nên phải hứng chịu tai họa vô duyên vô cớ như vậy. Bà ấy vốn không phải là tội nhân của nhà họ Lương, đáng tiếc là… bà ấy đã đắc tội với một người… đắc tội với một người không nên đắc tội… Bà ấy thực sự… không nên làm như vậy… Tại sao bà ấy lại kích động như vậy chứ…"
Nói một hồi, Lương Phong Nghiêm nhắm mắt lại, giọt nước mắt to tròn không ngăn lại được nữa, trào khỏi khóe mi.
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa đến chỗ đau lòng.
Lâm Chính chưa từng nghĩ chú Nghiêm trước giờ luôn nghiêm túc và mạnh mẽ này cũng có lúc bất lực và tuyệt vọng như vậy…
"Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?", Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.
Chỉ thấy Lương Phong Nghiêm ngước đôi mắt trống rỗng lên, thì thào nói: "Tiểu Chính, cậu từng nghe nói đến… đảo Vong Ưu chưa?".