NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 569 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





HAI NĂM, BẢY TRĂM BA MƯƠI NGÀY ĐÊM!
Lúc này, Nghiên Thời Thất cũng nương theo ánh mắt Kiều Mục nhìn về phía cô nhóc. Cô đột nhiên có một cảm giác, tình yêu của Kiều Mục đối với Hoan Hoan vượt xa mức tưởng tượng của cô.


Anh ta làm như vậy, chính là sự che chở kín đáo và thương yêu thầm lặng.


Không lâu sau, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ra khỏi phòng bệnh. Cô nhóc đứng sau lưng bọn họ, vẫy bàn tay đeo găng tay dính đầy dầu mỡ chào tạm biệt.


Nghiên Thời Thất không nỡ, nhưng cũng không nói gì.


Cô dám chắc, lần này Hoan Hoan bị đưa ra nước ngoài, e là trong khoảng thời gian ngắn sắp tới sẽ không thể quay về được.


***


Trong phòng bệnh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh làm cho Lăng Tử Hoan có chút lạ lẫm.


Cô quay lại ghế xô pha, tiếp tục lột vỏ tôm, bỏ vào miệng nhai nhai, lại đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo.


Cô nhóc buồn bực gỡ bao tay ra, mở to mắt nhìn về phía Kiều Mục, “Chú Hai…”


Gọi một tiếng, rồi lại không biết nên nói gì.


Cô luôn cảm thấy dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra, cảm giác hỗn loạn mơ hồ, giống như lạc đường không tìm được phương hướng.


Cô nàng rất ít khi có cảm xúc nặng nề thế này, không nói ra được, cũng không tả nổi, làm cho người ta đứng ngồi không yên.


Ánh mắt Kiều Mục bắt gặp ánh mắt của cô. Anh ta hé đôi môi mỏng đang mím chặt, đôi mắt sâu thẳm như biển cả lóe lên, “Lại đây!”


Lăng Tử Hoan lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh giường bệnh, đôi mắt trong veo như nước có chút mông lung, “Chú Hai, chú còn khó chịu à?”


Kiều Mục chậm rãi lắc đầu, chìa tay về phía cô nàng, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Sao vậy? Nhóc không vui hả?”


Cô nhóc dẩu môi, kéo ngón tay của anh ta, chớp chớp mắt, giọng điệu hơi ấm ức: “Không phải không vui, chỉ là… không muốn quay về đi học thôi.”
Vietwriter.vn
“Phải quay về.” Kiều Mục đáp lại không chút do dự. Anh ta siết chặt bàn tay nhỏ mềm của cô nhóc, hơi dùng sức kéo cô lại gần mình hơn, “Đừng quên lời nhóc đã hứa với chú Hai. Đợi sau khi nhóc học xong, chú Hai nhất định sẽ đón nhóc về, được không?”


Giọng điệu của anh ta vừa dỗ dành vừa động viên. Vui vẻ cũng được, nổi máu ghen cũng được, nhưng tất cả đều không quan trọng bằng sự an toàn của cô.


Lăng Tử Hoan không hiểu tâm trạng của Kiều Mục. Tuy rằng hơi suy sụp, nhưng cô nhóc vẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia vui vẻ, “Lần này chú sẽ không lừa cháu chứ?”


Trong mắt cô nhóc ẩn chứa chút trách móc còn sót lại, tựa như muốn nói từ sau khi anh ta về nước đã nuốt lời một lần rồi.


Kiều Mục nhìn thấy nỗi oán giận trong mắt cô. Gương mặt tiều tụy hiện lên nét vô cùng dịu dàng, anh ta giơ tay lên muốn xoa đầu cô, nhưng lại kéo căng vết thương nên chợt dừng lại trên không.


Anh ta muốn bỏ cuộc, nhưng còn chưa buông tay xuống thì Lăng Tử Hoan đã cúi người, đưa đầu mình tới dưới bàn tay anh ta, “Chú Hai, chú đừng lừa cháu đấy, cháu sẽ học tập cho giỏi. Cháu có thể hoàn thành toàn chương trình học đại học trong thời gian nhanh nhất là hai năm. Đến lúc đó, nếu chú còn không tới đón cháu, thì cháu thật sự không quay lại nữa đâu.”


Cô nhóc cọ cọ cái đầu nhỏ dưới lòng bàn tay của anh ta, giống như một chú mèo đáng yêu đang muốn được cưng chiều, làm cho Kiều Mục chộn rộn mềm lòng.


Giọng anh ta hơi khàn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, hứa như đinh đóng cột: “Ngoan, hai năm sau, chú Hai sang đón nhóc.”


Cái hẹn hai năm ẩn chứa rất nhiều điều chưa biết, trở thành giao ước giữa hai người họ với nhau.


Anh ta tin tưởng, với sự thông minh của cô, thời gian hai năm đã đủ để cô học xong tất cả chương trình học.


Lăng Tử Hoan nhìn anh ta, hít hít mũi, cười tươi tắn, “Chú Hai, chờ vết thương của chú lành hẳn, chú có thể ra nước ngoài thăm cháu không?”


Kiều Mục nói chắc chắn: “Được!”


Đêm nay, sau khi Lăng Tử Hoan nằm ngủ trên ghế xô pha, Kiều Mục đè nén bức bối trong lồng ngực, vén chăn lên, vô cùng cẩn thận đi xuống giường bệnh.


Bước chân của anh ta có chút mông lung, nhưng trong mắt lại tràn đầy ánh sáng dịu dàng, đi tới bên cạnh cô nhóc. Anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng mắt phác họa dáng vẻ say ngủ của cô.


Trong lúc chìm sâu vào mộng đẹp, Lăng Tử Hoan cảm thấy trên môi mình hơi ngứa, một loại cảm xúc rất xa lạ. Cô nói mớ một câu, huơ tay vài cái, rồi xoay người ngủ tiếp.


Kiều Mục nghĩ thầm: Hai năm, bảy trăm ba mươi ngày đêm, anh phải vượt qua như thế nào đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi