NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 570 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





TÌNH CỜ GẶP BÀ LIÊN!
Bên kia, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, đi dạo trên con đường mòn trong vườn hoa bên ngoài khu nội trú thì tình cờ gặp được một người.


Lúc này sắc trời đã ảm đạm, ban đêm đầu mùa đông thấm đượm khí lạnh, kèm theo sương chiều buông dần xuống, đến cả đèn đường bên cạnh lối mòn cũng phủ sương mù mờ ảo.


Lối đi này không có nhiều người, thỉnh thoảng có thể thấy người nhà bệnh nhân đến nhà ăn lấy cơm, rồi vội vàng quay lại khu nội trú.


Tay của Nghiên Thời Thất được Tần Bách Duật nắm trong lòng bàn tay, nhét vào trong túi áo khoác của mình.


Vừa mới đi vòng qua chỗ rẽ khu nội trú, thì tiếng bước chân đang đi về phía này hòa nhịp với tiếng bước chân của bọn họ.


Con đường này không rộng cho lắm, là con đường duy nhất đi ra bãi đỗ xe.


Cô vừa định tránh qua một bên, thì khuôn mặt quen thuộc của bà Liên đập vào mắt cô dưới ngọn đèn mờ trên đỉnh đầu.


Bốn mắt nhìn nhau, im lặng trầm mặc đến ngạt thở.


Trong tay bà Liên còn ôm hộp cơm, nhìn theo hướng đi của bà ta, chắc là mới từ bãi đỗ xe đi tới.


Nhìn thấy Nghiên Thời Thất, trán bà ta bỗng nhíu lại khắc nghiệt, nhưng vì người đàn ông bên cạnh cô mà bà ta phải cố nén xuống.


Nghiên Thời Thất bình thản nhìn bà Liên và hộp cơm trong tay bà ta.


Nhớ tới Ôn Tri Diên bị thương hai đầu gối, cô đoán được bà ta tới bệnh viện vào giờ này có lẽ là vì đưa cơm.


Cô cười nhạt, tự nhiên phóng khoáng, nhéo nhẹ đầu ngón tay Tần Bách Duật, rồi nhìn sang anh, thản nhiên nói: “Đi thôi, em hơi lạnh.”


Tận đáy lòng mình, Nghiên Thời Thất không muốn phí lời với bà Liên.


Sự tồn tại của Ôn Tri Diên giống như là một cái dằm không thể nào rút ra, ghim vào nơi sâu nhất trong lòng cô.


Trước khi mọi thứ kết thúc, chào hỏi nhau cũng không có ý nghĩa gì.


Người đàn ông bên cạnh nghe cô nói lạnh thì tự nhiên vòng tay ôm cô. Bóng hai người đổ dài trên mặt đất, ánh lên vẻ chân tình.


Bà Liên vẫn đứng ở giữa lối đi nhìn bọn họ, ghì chặt hộp cơm trong tay, lơ đãng nhìn về phía cô, châm chọc: “Tôi phí công nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, mà nhìn thấy tôi cũng không biết chào hỏi sao?”


Có lẽ do thói quen, nên lúc đối mặt với Nghiên Thời Thất, Liên Bích Tú luôn bày ra vẻ mặt khắc nghiệt chanh chua nhất của mình.


Nghiên Thời Thất đang nhìn xuống đất chậm rãi ngước lên.


Đối diện với sự khinh miệt vừa lóe lên trong mắt bà Liên, cô nhíu mày rồi chợt lắc đầu nở nụ cười.
Vietwriter.vn
Khinh miệt?


Bà ta có tư cách chắc?


“Anh Tư, anh lên xe trước cho ấm người đi.” Nghiên Thời Thất không muốn Tần Bách Duật kẹt giữa trận giằng co giữa hai người họ, dứt khoát mượn cớ để anh đi trước.


Tần Bách Duật liếc nhìn bà Liên với ánh mắt sâu xa, đường nét khuôn mặt đẹp trai thâm trầm lạnh buốt. Anh cởi áo khoác, mặc kệ Nghiên Thời Thất từ chối, khoác áo lên vai cô, “Đừng trò chuyện lâu quá, anh ở trong xe chờ em.”


“Vâng, em biết rồi, anh mau đi đi.”


Nghiên Thời Thất nóng mắt giục anh đi nhanh. Trời lạnh thế này mà anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh. Bóng dáng rảo bước xa dần để lại một sắc màu đen đậm trong mắt cô.


Bà Liên thờ ơ lạnh nhạt nhìn cảnh này. Đợi đến khi Tần Bách Duật vừa khuất bóng gần bãi đỗ xe, bà ta mới mở miệng nói móc: “Hừ, Nghiên Thời Thất, mấy năm nay tao nuôi ong tay áo. Mày ăn của tao, dùng của tao, vậy mà không chỉ không lễ phép với tao, thậm chí còn cắn ngược lại tao một cái ngay tại nhà họ Ôn. Mày khá thật đấy!”


Hiển nhiên, đến tận bây giờ, bà ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện xảy ra ở nhà họ Ôn.


Đáng tiếc, giọng điệu này của bà Liên đã không còn bất cứ ảnh hưởng nào đối với cô nữa rồi.


Nghiên Thời Thất khép chặt áo khoác của Tần Bách Duật, đánh mắt về phía hộp cơm trong tay bà Liên, “Tôi không xứng với cái tên cáo dòm nhà. Bà có rảnh ở đây châm chọc tôi, chi bằng dạy dỗ lại Ôn Tri Diên cho tốt. Bà thương cô ta như vậy, mà tôi lại thấy cô ta chẳng coi bà ra gì. Bà còn nhớ chuyện ngày ấy ở nhà họ Ôn, cô ta gào khóc không chịu về nhà với ông bà không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi