NGƯỜI HAI MẶT


“Thật sao! Về bảo vệ Triệu bị hung thủ dùng làm bom người lần này thì sao?”
Tiền Trác nói: “Về bảo vệ Triệu tên đầy đủ là Triệu Thiên, năm nay 38 tuổi, vẫn còn độc thân.

Chúng tôi phát hiện ra rằng mặc dù anh ấy và Vương Kỳ Kiệt, người bị dùng làm bom người trong vụ đầu tiên, khác nhau về tuổi tác và trình độ học vấn, nhưng họ có một điểm chung!”
“Có điểm gì chung?”
Khương Dương hỏi.
“Trước đây, họ đã giới thiệu rất nhiều cô gái đến ký hợp đồng với công ty người mẫu Khôi Hoa.

Nói họ là người giới thiệu nhưng thực chất là giúp công ty lừa gạt.”
Trên mặt Tiền Trác đầy sự khinh thường: “Có tài ăn nói, mặc kệ mọi thứ cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ!”
Tương lai của biết bao nhiêu cô gái tốt đã bị họ hủy hoại một cách vô ích dưới lời nói hoa mỹ của họ.
Đúng là hại biết bao nhiêu người!
Tiền Trác nói: “Ngoài việc tuyển người cho công ty, họ còn giúp công ty móc nối với những phú nhị đại kia.

Nói thẳng ra, bọn họ là hai tên ma cô.”
Bây giờ, có thể được xác định được mục tiêu của hung thủ.
Hắn chủ yếu nhắm vào ba nhóm người: thứ nhất là những người vẽ đường cho hươu chạy, thứ hai là những người thuộc tầng lớp thượng lưu như phú nhị đại ăn chơi đàng điếm, thích chơi chơi bời với phụ nữ, thứ ba là những người mẫu đắm mình trong trụy lạc.
Con ngươi Khương Dương dần sâu thẳm, sắc mặt thâm trầm như nước: “Chỉ trong một đêm, đã xảy ra hai vụ đánh bom.


Thời gian yên tĩnh của hung thủ quá ngắn.

Thái độ của hắn có vẻ rất khẩn trương, thậm chí dường như hắn đang lợi dụng lúc hấp hối để quét sạch những người hắn căm ghét.”
“Cái gì! Hung thủ nghĩ rằng hắn là một người hy sinh bản thân vì công lý sao?”
Lâm Diệp Tư lắc đầu không đồng ý: “Không nói đến việc có bao nhiêu người mẫu bị ép buộc, chỉ riêng trận hỏa hoạn do vụ đánh bom đã liên quan đến nhiều ngôi nhà xung quanh, gây ra nhiều tổn thất nghiêm trọng cho những người dân vô tội.”
Ý tưởng của hung thủ chỉ vì cảm xúc của bản thân thôi.
“Hung thủ chắc là đàn ông, bệnh nhân mắc bệnh nan y, đối với công ty người mẫu Khôi Hoa có hiểu biết nhất định, hơn nữa có mâu thuẫn xung đột.”
Đang nói, đột nhiên Khương Dương chuyển chủ đề: “Nhưng xét đến việc hắn có thể chế ngự được những người đàn ông trưởng thành như Vương Kỳ Kiệt và Triệu Thiên, thì căn bệnh nan y của hắn sẽ không ở giai đoạn nặng.

Có lẽ vì nghèo khó nên hắn không thể chữa trị, chỉ có thể chờ cái chết đến.

Cho nên, không loại trừ khả năng hắn sẽ đánh bom liều chết với suy nghĩ này.”
Tiền Trác quay lại và định ra ngoài kiểm tra: “Được! Em hiểu rồi!”
“Đợi đã.”
Khương Dương đột nhiên nhìn thoáng qua cửa, ngăn lại: “À…Cậu xem giúp tôi, Lận Thời Thương có tới không?”
Khi Tiền Trác vẫn còn sững sờ ở cửa, Lâm Diệp Tư hiểu ngay suy nghĩ của cô.
“Pháp y Lận đã đến từ lâu rồi.”
Lâm Diệp Tư cười nói: “Anh ấy biết đội trưởng Khương hiện tại quan tâm nhất đến vụ án nên anh ấy để chúng tôi vào trước, còn anh ấy canh giữ bên ngoài lâu rồi.

Chị hôn mê bao lâu anh ấy ở bên ngoài bấy lâu đó.”
Khi nghe nói Khương Dương muốn gặp anh, Lận Thời Thương bước vào.
Khương Dương nhận thấy rằng tốc độ của anh nhanh hơn bình thường một chút và anh cảm thấy sốt ruột, trước đây chưa từng có chuyện này.
Gió thoảng qua, Khương Dương cong khóe môi.
Lận Thời Thương ngước mắt nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, rồi đẩy gọng kính, cuối cùng keo kiệt nhìn Tiền Trác: “Trong khi tìm kiếm hung thủ, anh có thể thêm các đặc điểm tính cách như cực đoan, đầy thù hận, dễ xúc động và khó hối lỗi, đó là những đặc điểm chung của tội phạm sử dụng bom.”
Bề ngoài anh không có gì bất thường, vẫn dịu dàng và ít nói như mọi khi.
Tuy nhiên, ở một nơi tối tăm mà không ai biết, Lận Thời Thương đã nắm chặt tay Khương Dương.

Khi hai bàn tay đan vào nhau, Khương Dương có thể cảm nhận được sự bất an trong lòng.
Giống như một dòng chảy ngầm, im lặng nhưng mãnh liệt.
“Haiz! Không được, tôi vẫn không yên tâm!”
Khương Dương cau mày thật chặt, cánh tay trái bó bột, trong nháy mắt định lật người xuống giường, “Thời gian yên tĩnh của hung thủ ngắn như vậy, tuy rằng hai vụ nổ đều xảy ra vào buổi tối nhưng lỡ ban ngày hắn lại gây…”
Sau đó…Lận Thời Thương dịu dàng nhưng kiên quyết đẩy cô trở lại giường bệnh và nhét cô vào trong chăn.
“Làm theo lời bác sĩ nói trước, ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian.


Thân thể của em mới là quan trọng nhất, còn lại tạm thời giao cho tụi anh.

Đã xác định được mục tiêu, chúng ta sẽ tìm ra mục tiêu tiếp theo trước hung thủ, trước tiên bảo vệ họ, phòng ngừa vụ nổ tiếp theo.”
Tiền Trác cũng nói theo: “Được rồi! Đội trưởng, đừng lo về chuyện này nữa!”
Nhìn thấy lo lắng trong mắt bọn họ, Khương Dương im lặng một lát, cuối cùng kiên trì nói: “Tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày, có tiến triển gì nhớ tới báo cáo cho tôi!”
Bên cạnh họ, Khương Dương cũng bất ngờ gặp một người trong bệnh viện.
Lúc này đám người Lận Thời Thương vừa mới rời đi, cửa phòng bệnh tựa như bị gió thổi qua, truyền đến một tiếng “két” khe khẽ, đánh thức Khương Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường.
Khoảnh khắc tiếp theo, khe hở trên cửa đột nhiên mở rộng.
Có người len lén đẩy cửa thò đầu vào.
Khương Dương đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi lộ ra vẻ sắc bén.

Cô gắt lên: “Ai ở ngoài cửa?! Vào đi!”
Thật bất ngờ, vị khách này không sợ hãi mà bật cười.
“Khương Dương, đúng là cậu rồi! Không ngờ lại gặp cậu ở đây!”
Người ngoài cửa cười khúc khích đi vào phòng bệnh: “Khi nghe mấy y tá nói “Khương Dương”, mình còn tưởng rằng mình nghe lầm!”
Khương Dương nhìn kỹ hơn.

Là một nữ cảnh sát trạc tuổi cô!
Đó là một nữ cảnh sát dân sự trong bộ đồng phục chỉnh tề.

Điều khiến Khương Dương ngạc nhiên nhất là cô có phần quen thuộc với khuôn mặt của nữ cảnh sát này.

Nghĩ lại thì, cô đã từng nhìn thấy người này trong một bức ảnh trước đây.
Chắc là trong hồi ức năm cô bị mất trí nhớ, tình cờ có thời gian quen biết và kết thân với nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát này cũng đến từ Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh.

Khương Dương mấp máy môi, trong đầu cố gắng tìm kiếm người này, lại không nhớ ra tên của cô ấy: “Cô là…”
“Ồ, cậu quên mình hả?”
Nữ cảnh sát đột nhiên cúi đầu ôm ngực, làm ra bộ dạng bị tổn thương sâu sắc: “Đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn! Năm đó mình còn giúp cậu theo đuổi đàn ông nữa mà!”
“Hả? Theo đuổi đàn ông?”
Khương Dương dường như có thể mơ hồ nhớ ra điều gì đó.

Rốt cuộc, dường như Lận Thời Thương là người đàn ông duy nhất cô từng theo đuổi.
Vậy, nữ cảnh sát này có thể là…
Khương Dương còn chưa kịp nhớ kỹ chi tiết, nữ cảnh sát đã không chịu nổi, nóng nảy tiết lộ đáp án trước: “Khi cậu theo đuổi Lận Thời Thương, mình đã ở bên cạnh cậu.

Lúc đó cậu thật dũng cảm! Mới gặp anh ấy lần đầu mà đã đẩy người ta vào tường, miệng còn nói lời thoại của bá đạo tổng tài…”
Khương Dương vừa nghe, ngượng ngùng nhướng mày!
À, giờ thì cô đã hiểu.

Đây là vị đã chứng kiến hiện trường xả thân của cô, cũng là chị khóa trên kiêm bạn tốt của cô thời đại học, Lục Hoãn.
Bảy năm trước, trong ký túc xá đã xảy ra chuyện gì, hỏi Lục Hoãn mới là thích hợp nhất!
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi