NGƯỜI HAI MẶT


“Mình nhớ rồi, cậu là Lục Hoãn!”
Khương Dương đột nhiên cười nói.

Không ngờ hành động này này lại vô tình làm động đến cánh tay trái mới bị gãy của cô, khiến cô đau đớn: “Đã nhiều năm rồi không gặp.”
“Ừ, chúng ta mới học cùng nhau ở Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh được một năm.”
Lục Hoãn cụp mắt xuống, trong mắt lộ ra vẻ oán hận: “Sau chuyện đó, cậu chuyển trường, sau này nghe nói cậu đổi số, gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy, tìm khắp nơi cũng không thấy.

Cả người giống như bốc hơi vậy.”
…Chuyện đó?
Chắc là đang đề cập đến bi kịch xảy ra trong ký túc xá của cô?
Khương Dương cau mày nghi ngờ hỏi: “Chuyện đó…là chuyện gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì lớn trong ký túc xá mình ở bảy năm trước không?”
“Cái gì? Cậu không nhớ hả?”
Bảy năm sau, khi Lục Hoãn nhắc lại chuyện cũ, sự kinh hoàng trong mắt cô vẫn không giảm bớt: “Đó là một vụ án giết người gây chấn động toàn trường!”
Bây giờ sự việc đã đến nước này, Khương Dương không có ý định giấu giếm cô ấy.
“Thành thật mà nói, mình đã bị mất trí nhớ.”
Cái nắng cuối hè đầu thu vẫn còn oi bức.

Dựa lưng vào chiếc giường bệnh phủ đầy những đốm sáng, Khương Dương cố hết sức bình tĩnh nói với cô ấy: “Nguyên nhân dẫn đến chứng mất trí nhớ là do cú đánh thẳng vào đầu, bảy năm trước, thứ mình mất đi chính là ký ức của cả năm đó, điện thoại di động cũng bị hỏng vào thời gian đó.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Lục Hoãn nhìn cô thay đổi.

Trong con người của Lục Hoãn kinh ngạc, hoàn toàn lan tràn thành lo lắng: “Làm sao có thể…”
“Như vậy, cậu có thể nói cho mình biết chuyện năm đó không?”
Khương Dương vươn cánh tay phải không bị thương, chậm rãi nắm tay Lục Hoãn, nghiêm túc nói: “Chuyện này đối với mình mà nói, thật sự rất quan trọng.”
Trong phòng bệnh với ánh sáng chập chờn, môi Lục Hoãn chậm rãi mím thành một đường mỏng.
“Chuyện này mình cũng không rõ lắm, chỉ nghe đồn mà thôi.”
Một lúc sau, cô mới nói: “Nghe nói một bạn nữ lớp bên cạnh cậu đã giết người, cô ấy có thù oán với cậu, đã trộm thuốc độc xyanua, đầu độc mọi người trong ký túc của cậu trừ cậu ra, còn cho mỗi người một dao nữa…”
“Không! Không đúng!”
Đột nhiên, Khương Dương ngắt lời cô.
Từ ký ức hồi phục đêm qua, cô thấy rõ hình bóng phản chiếu trên tường giơ cao chiếc rìu về phía mình, nó cao lớn vạm vỡ…
Một cái bóng như vậy không bao giờ có thể thuộc về một nữ sinh vừa trưởng thành!
Tuy nhiên, sau khi nghe cô kể lại, Lục Hoãn cau mày: “Làm sao có thể?! Năm đó chỉ có một hung thủ bị bắt! Chẳng lẽ là bởi vì…khi mặt trời lặn chiếu vào tường, khiến hình dáng càng lớn hơn, làm cậu nhìn lầm?”
Nhưng Khương Dương sẽ không bao giờ nhìn lầm.
Mặt trời lặn đẫm máu bên ngoài ký túc xá có góc độ hơi nghiêng, nhưng cũng không thể thay đổi một bóng người nhiều như vậy.
Chưa kể…Là sự biến dạng do ánh sáng mặt trời phản chiếu hay là hình dáng ban đầu của người đó, chẳng lẽ Khương Dương vẫn không phân biệt được?
Chuyện này nhất định không đơn giản như vậy!
“Vết thương trên đầu của mình là vết thương do hung khi cùn gây ra, bây giờ nghĩ lại, hình như là do một bắng cán rìu gỗ tạo thành một vết thương như vậy, không thể do một người phụ nữ gây ra.”
Vì vậy, lẽ ra phải có một người đàn ông khác tại hiện trường.
Khi bạn nữ lớp bên giết bạn cùng phòng của Khương Dương và bỏ chạy, người đàn ông bước vào, thấy Khương Dương vẫn còn sống nên đã giết cô.
“Mình không biết chi tiết bên trong.”
Lục Hoãn thở dài, có chút bất đắc dĩ.


Tuy nhiên, sau đó cô ấy đã tiết lộ một thông tin cho Khương Dương: “Đội trưởng đội điều tra hình sự phụ trách điều tra vụ án này khi đó hình như là…họ Ngụy, tên là Ngụy Đồ Sách, hiện tại ông ấy là cục trưởng cục cảnh sát Nghi Ninh, chắc ông ấy sẽ biết rõ hơn mình!”
Đợi đã, đó không phải là cục trưởng Ngụy của họ sao? Ông ấy thật sự biết về vụ án này sao?
Trước khi chia tay, Lục Hoãn đột nhiên liếc nhìn cửa phòng bệnh.
“Vừa rồi mình tới đây, có nhìn thấy Lận Thời Thương ở bên ngoài bệnh viện đúng không?”
Lục Hoãn hỏi một tràng dài như đạn pháo: “Khương Dương, cậu bắt được anh ấy rồi sao? Sắc mặt của anh ấy không tốt lắm, có phải vì lo cho vết thương của cậu không?”
“Cái… cái gì?”
Những câu hỏi này khiến Khương Dương choáng váng, trở tay không kịp.
Lục Hoãn lại tự mình nói tiếp: “Lần trước cậu gặp tai nạn, mình cũng gặp anh ấy một lần ở bệnh viện, lúc đó tình trạng của anh ấy cũng không tốt lắm.”
“Vì sao? Anh ấy bị bệnh hả?”
Khương Dương hỏi.
“Không phải, là mẹ anh ấy bệnh nặng phải nhập viện.”
Lục Hoãn lắc đầu: “Bệnh viện chẩn đoán ung thư dạ dày, lúc phát hiện đã ở giai đoạn cuối, không lâu sau đó bà ấy qua đời.”
Khương Dương âm thầm cụp mi.
Cô hầu như không biết gì về mẹ của Lận Thời Thương.

Lận Thời Thương dường như đang cố tình che giấu điều đó với cô.
Lục Hoãn vươn tay vỗ vai Khương Dương ban ủi: “Lúc đó mình ở trên đường định qua thăm mẹ anh ấy nhưng khi tới cửa lại không đi vào.”
Bởi vì mẹ của Lận Thời Thương quá kỳ lạ.

“Mình ở ngoài cửa nghe nói mẹ anh ấy bệnh nặng, miệng không ngừng nói, nhắc Lận Thời Thương sau này nhớ báo thù cho ba.”
Lục Hoãn bĩu môi, hiển nhiên rất khó hiểu: “Haiz, chúng ta đã bước vào thời đại của hệ thống pháp luật, vẫn có người dạy con kiểu này sao.”
Cô không hiểu, nhưng Khương Dương hiểu: “Bởi vì bọn họ không tin tưởng pháp luật.

Lận Thời Thương và mẹ anh ấy luôn tin rằng ba anh ấy chết là vì nguyên nhân khác.”
Lục Hoãn mím môi bất lực.
“À, đúng rồi!”
Cô ấy tiếp tục nói, “Trong phòng bệnh không phải có cửa kính sao, mình nhìn qua kính thấy có một quyển truyện dân gian trên bàn cạnh giường của mẹ anh ấy, cuốn sách đã bị lật nhiều lần.”
Khương Dương: “Đó là truyện gì?”
Cô có linh cảm rằng quyển truyện này phải rất quan trọng! Đối với Lận Thời Thương và mẹ của anh ấy, có lẽ đã có một tác động rất lớn.
Vì vậy, Khương Dương cần phải biết nội dung của quyển truyện này.
“Lúc đó mình không nhìn rõ nên quay về tra tìm thử.”
Lục Hoãn cố hết sức nhớ lại cốt truyện, “Câu chuyện này kể về một thương nhân bị quán trọ giết người cướp của, vợ của ông ấy để con mình thay cha báo thù, nên cho đứa con ăn đồ ăn bỏ vào chút thạch tín.

Sau này, khi đứa con lớn lên cũng nhận ra được thức ăn có thạch tín, thành công phá tan quán trọ đã giết chết cha mình.”
Nhìn bề ngoài, đây chỉ một câu chuyện dân gian phổ biến.
Cốt truyện chính là mẹ nuôi con trai để báo thù cho cha và ca ngợi trí tuệ của người mẹ.

Nhưng nếu nghĩ kỹ, có thể tìm thấy sự lý tưởng hóa cực đoan ẩn chứa trong cốt truyện.
Sự lý tưởng thái quá, gần như đến mức kinh dị.
Chưa nói đến việc quán trọ mà con trai phá có thật sự là kẻ giết cha mình hay không.

Chỉ riêng việc vợ của thương gia bỏ thạch tín vào thức ăn trong một khoảng thời gian dài là hành động khi nghĩ đến thôi cũng thấy rất đáng sợ.

Mỗi loại độc chỉ cần đạt đến một mức độ nhất định, đều sẽ gây chết người.
Nhất là thạch tín.
Làm như vậy, chắc chắn vợ của thương nhân đang đẩy con trai mình vào đường cùng!
Tuy nhiên, mẹ của Lận Thời Thương vẫn luôn tin vào câu chuyện này và dạy Lận Thời Thương theo cách này.

Và thạch tín mà bà ấy thêm vào thức ăn là sự thù hận.
Mối thù giết cha ngấm vào xương tủy.
Những đứa trẻ lớn lên dưới sự nhồi nhét của rất nhiều thù hận, đầu óc dễ bị sai lệch, cuối cùng trở nên điên loạn, coi thường pháp luật! Không khéo chính là Lận Thời Thương đã lớn lên trong một môi trường như vậy.
Đột nhiên, Khương Dương hiểu những gì Thái Đệ đã nói vào đêm đó.
Mặc dù Thái Đệ đã làm đủ mọi điều tồi tệ, nhưng cô ấy vẫn tốt bụng ám chỉ cho cô hãy tránh xa Lận Thời Thương.

Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì mà cô ấy không thể lên tiếng thẳng thắn nhắc nhở.
Khương Dương nghiến răng và siết chặt nắm đấm.
Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu, phòng bệnh lại bị gõ cửa.

Người bước vào là Tiền Trác, người được Trần Lãng Phong nhờ đến để báo cáo tình hình.
“Chúng tôi đã tìm thấy mục tiêu tiếp theo của hung thủ.

Đó là một quán bar.”
Tiền Trác nói: “Được gọi là quán bar Khôi Nguyệt.”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi