NGƯỜI PHIÊN DỊCH - HOÀNG HOÀNG CRÉPUSCULE

Bị che mắt dường như khiến cô cảm thấy xấu hổ thêm. Tần Thanh Dư ác ý nhấn vào điểm nhạy cảm đó, nắm lấy tay cô, từng chút một đưa lên cao.

Anh hôn môi Trần Tư, hôn đến mức cô chỉ có thể rên rỉ vô thức. Anh còn ác ý cọ xát khắp da thịt qua lớp vải, cảm giác tê tê từ ngón tay khiến cô không tự chủ mà vặn vẹo. Tần Thanh Dư giữ chặt eo cô đang di chuyển loạn xạ, ghé vào tai cô liếm mút, ngón tay móc lấy sợi dây mỏng kéo mạnh, môi hoa bị siết chặt cọ xát, đôi chân cô bị anh mở ra, cảm giác nóng rực nơi mông khiến cô có chút căng thẳng.

Giọng anh không giấu được vẻ thích thú, nắn bóp hai mông cô: “Sao thỏ con lại thiếu mất cái đuôi thế này?”. Trần Tư ngồi lên người anh, bị phần cứng rắn của anh chọc vào không nói nên lời, nghe câu này càng muốn vùng thoát khỏi vòng tay anh. Tần Thanh Dư dang tay ôm lấy cô, chậm rãi tiến vào bên trong, thân dưới cọ xát vào điểm nhạy cảm, quần lót dây màu hồng bị kéo lệch sang một bên, chỉ cần anh làm mạnh hơn chút sẽ ép vào hạt đậu, sự kích thích kép khiến lớp da mềm mại ướt đẫm. Cô nuốt trọn từng nhịp của anh.

“Sao? Đuôi của thỏ con đi đâu rồi?”. Giọng anh từ tốn, chuyển động cũng chậm lại, rút ra rồi mạnh mẽ đâm vào, vài lần như vậy Trần Tư đã không chịu nổi, người đàn ông này thật đáng ghét! Tần Thanh Dư mạnh bạo đâm vào vài cái, rồi dừng lại, nghiền mạnh vào sâu bên trong: “Nói cho anh nghe được không?”.

Giọng anh dịu dàng, nhưng động tác lại chẳng hề dịu dàng chút nào, va chạm khiến ngực cô rung rinh, toàn thân căng cứng, làn da đỏ ửng: “Đuôi… đuôi không đút vào được…”.

Cái đó Trần Tư đã thử nhiều lần, nhưng làm sao cũng không thể cho vào được, điều này Tần Thanh Dư biết rõ, anh đều đã thấy, nhưng anh vẫn muốn hỏi. Vừa nghiền mạnh vào điểm mềm mại bên trong, vừa trêu chọc Trần Tư: “Lớn hơn anh chút à?”.

Cuối cùng anh cũng chịu tiến sâu vào, mỗi cú thúc đều chạm đến tận cùng, khiến Trần Tư ngồi không vững, há miệng cắn lấy cổ áo của anh cầu xin anh nhẹ lại: “Không… không lớn bằng anh, không vào được… nhẹ thôi, nhẹ… ha…”.

Trần Tư bám chặt vào ngực anh, thân nhiệt của anh qua lớp vải khiến da mặt cô nóng bừng, cô đỏ mặt lí nhí, cô không biết gọi ra từ ngữ gì d*m đãng, chỉ có thể không ngừng cầu xin anh “nhẹ… nhẹ thôi…”.

Cô không chịu nổi kiểu động tác mạnh bạo của Tần Thanh Dư, mỗi cú đâm sâu vào thì sợi dây mảnh kia lại siết mạnh lấy thịt mềm, đau mà lại tê dại. Anh cúi xuống liếm cổ cô, trong hơi thở tràn ngập mùi hương cùng loại với sữa tắm của cô, ngửi qua càng ngọt ngào. Đầu lưỡi ướt át liếm dọc gáy, khiến Trần Tư vô thức căng người lên, lại bị anh mạnh mẽ đâm vào, tiếng rên không kìm được mà thoát ra.

“Có vừa anh cũng không cho em đút vào đâu.” Anh cắn vào cổ cô, để lại từng dấu đỏ, thúc mạnh vào bên trong: “Đây là của anh.”

Động tác bất ngờ khiến Trần Tư hít vào một ngụm khí lạnh, cả người bị khoái cảm kích thích đến run rẩy, như có dòng điện chạy qua, hòa nhịp theo động tác của anh mà lên xuống.

Tần Thanh Dư vẫn vô cùng điêu luyện, anh giữ lấy eo cô, càn quét bên trong huyệt đạo ẩm ướt, hoàn toàn không có trật tự, ngẫu nhiên chạm đến điểm nhạy cảm khiến cơ thể cô co rút.

Cô nâng ngực lên, bên dưới lớp nội y ren màu hồng che đi nhũ hoa màu hồng nhạt, như quả anh đào nhỏ. Cô cọ vào ngực anh, bị anh mạnh mẽ ép vào lòng, phía dưới càng bị tiến sâu hơn, tiếng nước d*m đãng trong căn phòng yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng. Sự xâm chiếm mạnh mẽ khiến nước d*m cũng bị đánh bông thành bọt trắng, anh nắm lấy cổ tay cô, tay kia vân vê nhũ hoa nhỏ dưới lớp ren, vừa nắn bóp vừa hỏi cô: “Nói gì? Tiếng nhỏ quá, chị Tư Tư.”

Vì cách gọi này mà tai Trần Tư đỏ ửng: “Anh gọi gì thế hả?!”.

Anh buông tay, để mặc cô đập tay vào ngực mình, rồi lại cắn vào tai cô: “Chị thỏ ơi, chị thỏ cho em thịt được không?”. Vừa nói anh vừa nghiền mạnh vào điểm nhạy cảm, ngón tay dò đến nơi hai người giao hợp chạm lấy một tay nước d*m bôi lên môi cô. Cô chẳng thấy được gì, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, cả người cô đỏ bừng lên vì xấu hổ: “Tần Thanh Dư…!”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi