NGƯỜI PHIÊN DỊCH - HOÀNG HOÀNG CRÉPUSCULE

Cuối cùng, Tần Thanh Dư cũng tháo chiếc cà vạt đang che mắt Trần Tư, sau đó bế cô đi vào phòng tắm, đứng trước gương, anh giật mạnh cà vạt, thọc sâu vào bên trong lỗ nhỏ. Anh đặt Trần Tư lên bàn rửa mặt rồi hôn lên d.ái tai cô từ phía sau, tạo ra những âm thanh “chụt chụt” vang vọng: “Chị thỏ, vậy vật lý năng lượng cao gọi là gì?”

“Ưm… gì cơ?” Trần Tư bị anh nghiền nát bên trong, lại còn phải trả lời câu hỏi bất ngờ của anh, giọng cô run rẩy đáp lại câu hỏi của Tần Thanh Dư: “High energy physics…”

Tần Thanh Dư nhướng mày lên, dường như rất hài lòng. Anh ôm Trần Tư đứng trước gương, cố ý vuốt ve đôi tai thỏ và đầu nhũ nhỏ nhắn của cô, rồi đâm sâu thêm một cái: “Còn phản hạt neutrino thì sao?”

“Neutrino?” Trần Tư thực sự không thể phân biệt được những khái niệm này, cô chỉ dựa vào trí nhớ mà trả lời. Vừa nói xong, cô bị Tần Thanh Dư thúc mạnh một cái: “Sai rồi, trừ tiền nhé.”

Anh ôm chặt lấy cô từ phía sau, thúc sâu mấy chục cái liên tiếp, mỗi cú thúc đều đi sâu vào tận cùng. Trần Tư đặt tay lên gương, nhìn thấy thứ to lớn của Tần Thanh Dư không ngừng đâm vào bên trong, chuyển động nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ. Cơn khoái cảm khiến cô đỏ ửng, nước d*m chảy dọc theo đùi. Cô như một viên kẹo tan chảy, từng chút một bị Tần Thanh Dư thưởng thức. Anh giữ chặt eo cô, cắn nhẹ vào d.ái tai cô: “Nghĩ lại đi.”

“Antineutrino…”

“Neutrino chỉ xoay trái, còn phản hạt neutrino chỉ xoay phải, thế trạng thái xoay vòng thì sao?” Tần Thanh Dư giải thích sơ qua sự khác biệt rồi tiếp tục đặt câu hỏi.

“Spin…state…” Trần Tư bắt đầu mất dần ý thức, bị Tần Thanh Dư giữ chặt và đâm sâu: “Ngẩng đầu lên, nhìn gương đi.” Anh nói, Trần Tư ngẩng đầu lên, lập tức thấy vật khổng lồ của anh xâm nhập vào tầm mắt.

Tần Thanh Dư bế cô, đổi tư thế, để lộ ra lỗ nhỏ đỏ mọng không thể khép lại. Anh từ từ đẩy vào từng chút một, mở rộng lối vào chặt chẽ. Chiếc quần lót lọt khe hồng phấn trở nên vô cùng gợi cảm trong tình huống này.

Từ trong túi áo, anh lấy ra một trứng rung nhỏ, Trần Tư giật mình: “Anh…” Lời chưa nói xong, vật nhỏ đã tự động rung lên. Tần Thanh Dư đặt trứng rung lên hạt đậu đang sưng tấy, tiếng rung rền vang khiến Trần Tư bật nhảy, nhưng lại bị anh giữ chặt và tiếp tục đẩy sâu vào.

“Chị thỏ, đây gọi là gì nào?” Tần Thanh Dư vừa nhấn nhá trứng rung, vừa trêu chọc Trần Tư.

Mặt cô đỏ bừng, cơ thể nổi lên những đợt nổi da gà. Cô bị Tần Thanh Dư thúc mạnh vào, từng điểm nhạy cảm đều nằm trong tay anh, lại còn bị anh “kiểm tra miệng” một cách đầy ác ý.

“Clitoris…” (Hột l* đó)

Tần Thanh Dư giảm tốc độ, từ từ nghiền nát điểm nhạy cảm, anh ôm Trần Tư sát vào lòng, cơ bắp căng cứng, cả người mồ hôi ướt đẫm: “Không đúng, rõ ràng là ‘điểm d*m đãng nhất’ của Tư Tư mà.”

Hai từ cuối cùng, Tần Thanh Dư gần như thì thầm bên tai cô, ngón tay khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng nhấn mạnh vào âm đế, Trần Tư giống như con cá bị đẩy vào bờ vực chết, uốn éo thân thể để tránh né, nhưng mỗi lần đều bị anh kéo trở lại.

Anh thúc mạnh vào, đẩy lớp nước d*m thành bọt trắng, Trần Tư cố bám vào gương nhưng vô ích, chỉ có thể dựa vào người Tần Thanh Dư: “Nhẹ chút… Thanh Dư, ưm… đâm trúng rồi… clitoris…” Trần Tư không thể nào nói ra những từ ngữ dung tục, chỉ có thể miễn cưỡng dùng tiếng Anh để né tránh, lại bị anh truy hỏi: “Trúng vào đâu cơ?”

“Ưm… Thanh Dư… Thanh…” Giọng Trần Tư đã có phần nức nở: “Đâm vào âm đế, âm đế rồi…”

“Lặp lại theo anh, ‘điểm d*m đãng nhất’.” Tần Thanh Dư cố ý hạ giọng, thì thầm bên tai cô, khiến cơ thể cô tê dại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi