NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Trình Hoàng hậu ngơ ngẩn, nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.

Vui cái gì cơ?

Bệ hạ đang trợn mắt nói dối, chuyển thế đầu thai cái gì chứ, toàn là mấy lời xằng bậy lừa gạt người ta. Bệ hạ đang đâm dao vào ngực mình, còn hỏi mình có vui không.

Miệng nàng ta đắng ngắt, nhưng chẳng thể nói được chữ nào. Bỗng dưng nàng ta hơi hoảng sợ, chẳng lẽ bệ hạ nhìn ra cái gì rồi?

“Bệ hạ… Mấy năm nay, không có một ngày nào thần thiếp không nhớ về con bé…”

“Hoàng hậu chịu khổ rồi.”

Nói xong Chính Khang đế đưa một cái khăn qua.

Nước mắt của Hoàng hậu càng tuôn ra ào ạt hơn, cả chiếc khăn đều bị nước mắt thấm ướt đẫm, sau đó nàng ta vẫy tay với Úc Vân Từ, “Con của ta, mau qua đây với mẫu hậu.”

Úc Vân Từ không biết mình nên bày ra sắc mặt gì, nàng vốn vô cảm với Trình Hoàng hậu, nếu phải làm ra vẻ mặt vui mừng thì nàng không làm được.

Cũng may lúc này nàng đang ngây ra, bị người khác cho là cực kỳ vui mừng, chưa kịp lấy lại tinh thần.

Một nữ tử đột nhiên lắc mình biến hoá, trở thành công chúa cành vàng lá ngọc, đó là vinh quang cỡ nào cơ chứ. Chẳng trách Cảnh phu nhân kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Mọi người nghĩ vậy, ánh mắt ai cũng tràn ngập vẻ hâm mộ.

Trình Hoàng hậu đang vẫy tay với nàng, nàng cúi đầu che mặt nhào vào trong lòng đối phương. Trình Hoàng hậu ôm nàng, hai “mẹ con” tái thế gặp lại, ôm nhau khóc thút thít.

Các nữ quyến ở đây ào ào lấy khăn ra, cùng khóc vì vui mừng với bọn họ.

Trừ Thành Băng Lan.

Thành Băng Lan nghiến sắp gãy cả răng, dựa vào cái gì? Mệnh của nha đầu chết tiệt đó tốt như vậy, không chỉ gả cho nhà tốt, tự dưng bây giờ còn nhận được một phong hào công chúa.

Vì sao vừa nãy con hổ kia không cắn chết nàng ta luôn đi!

Không sai, người đẩy Úc Vân Từ ra trong lúc hỗn loạn đúng là Thành Băng Lan.

Thành Băng Lan nhìn hai “mẹ con” đang ôm nhau khóc, cảm thấy thế gian này quá hoang đường. Vì sao hết người này đến người khác nói dối nhưng mọi người vẫn cam tâm tình nguyện làm kẻ ngốc chứ.

Ả ta cười lạnh một tiếng, nhìn thấy An phi cũng đang rơi lệ cầm khăn lau.

Thật sự muốn vạch trần gương mặt thật của những người này ngay tại đây!

Tất cả nỗi hận xông hết lên não, cơ thể vừa mới nhúc nhích, ả ta cảm giác được mình bị người khác giữ chặt. Quay đầu lại thấy Liễu thị, ả ta lạnh lùng cười.

“Đại tẩu kéo ta làm gì?”

“Băng Lan, suy nghĩ kỹ rồi hãy làm.”

Liễu thị đè thấp giọng, trong mắt mang theo sự uy hiếp. Nếu bây giờ Thành Băng Lan dám lao ra, nàng ta sẽ che miệng đối phương lại tại đây. Sau đó nói với người đời rằng, tiểu cô tử này điên rồi.

Phủ Quốc công không thể bị hủy hoại!

Thành Băng Lan nhìn nàng ta, ghé sát vào tai nàng ta, “Các người cũng biết sợ sao?”

Trong mắt người ngoài là cô tẩu bọn họ đang thân mật dựa vào nhau, thoạt nhìn rất tình cảm. Trên thực tế, sau khi Thành Băng Lan hỏi xong, sắc mặt Liễu thị liền thay đổi.

“Băng Lan, ngươi biết vì sao nương luôn chịu đựng không? Đó là bởi vì người hổ thẹn với ngươi, nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, e rằng phủ Quốc công không thể không thật sự từ bỏ ngươi. Ngươi hiểu không?”

Thành Băng Lan lùi về phía sau một bước, cười trào phúng.

Lúc này Trình Hoàng hậu đã sai người mang một cái sập hoa đến, để Úc Vân Từ ngồi cạnh.

Các Vương gia đứng ở hàng trước tiến lên, cùng nàng chào hỏi. Nàng căng da đầu, gọi Thái tử là Hoàng huynh, sau đó Ninh Vương Hiền Vương vân vân thì gọi nàng là Hoàng tỷ.

“Tốt, tốt.”

Chính Khang đế nói hẳn hai chữ tốt, ánh mắt lộ ra một chút từ ái. Hắn thấp giọng dặn dò Trương Đông Hải, không lâu sau, giáo trường liền biến thành một màn tiệc.

Ngự thiện rượu ngon, ca múa đàn nhạc, làm gì còn giương cung bạt kiếm như lúc đấu thú ám sát vừa nãy.

Các đại thần liên tục chúc mừng, Chính Khang đế luôn mỉm cười. Và cả Trình Hoàng hậu nữa, Úc Vân Từ nhìn ánh mắt từ ái đó mà lòng tê dại, chỉ muốn chạy trốn.

Chẳng còn chuyện gì hoang đường hơn chuyện này nữa!

Mãi cho đến khi ra khỏi Lâm Uyển, gánh cái danh hào công chúa ngồi lên xe ngựa trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, nàng vẫn nghĩ như vậy. Tất cả mọi người đang diễn kịch, ai cũng là một diễn viên giỏi.

Bệ hạ, Hoàng hậu, An phi, và cả các đại thần.

Nàng không tin chuyện chuyển thế đầu thai kia sẽ có người tin. Mọi người lựa chọn tin tưởng là bởi vì bệ hạ đã bày mưu đặt kế. Bệ hạ muốn để nàng làm công chúa.

Vậy thì, ý đồ của hắn là gì?

Hắn không giết chết mình đã là ban ơn rồi, tự nhiên còn cho mình một cái danh hào công chúa.

Nàng nhíu chặt mày, đột nhiên nghĩ ra gì đó. Hay là mình không phải nữ nhi của Úc Lượng, mà là đứa con sinh ra từ mối tình yêu đương vụng trộm của An phi và bệ hạ?

Nếu là vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi.

Vậy thì chuyện trong sách là thế nào?

Vì sao bệ hạ không giúp nguyên chủ?

Ngồi trong xe ngựa, trên mặt nàng đã không còn nước mắt, ngay cả vẻ mặt kích động vui sướng cũng đã biến mất. Ra khỏi Lâm Uyển, Thải Thanh và Truyện Họa mới lên xe ngựa.

Các nữ quyến đi trước, các nam nhân vẫn còn công việc phải xử lý.

“Công chúa điện hạ, thần phụ có chuyện muốn nói.”

Không biết Thành Băng Lan đã chặn trước xe ngựa từ khi nào, ả ta gọi nàng một cách quái gở.

Mắt Úc Vân Từ tối lại, nàng vén rèm lên.

“Tống phu nhân, ngươi tùy tiện ngăn xe ngựa của ta lại là có mưu đồ gì?” Ngữ khí lạnh nhạt, căn bản không cho đối phương một chút thể diện nào.

Thành Băng Lan đến gần, nhướng mày châm biếm, “Ngươi đang sợ?”

Kẻ điên này!

Quả nhiên là đang tìm đường chết!

“Người nên sợ là Tống phu nhân, nhìn sắc mặt Tống phu nhân thì chắc chắn là ngươi sống không tốt ở nhà phu quân. Công tử nhỏ nhất của Tống gia đã cưới sinh rồi, kế mẫu là ngươi không thể đàn áp được bọn họ đâu. Nếu lại đắc tội với nhà mẹ đẻ thì chẳng phải là tự cắt đứt đường lui của mình sao. Nếu ta là ngươi, chuyện đầu tiên phải làm là quản cái miệng mình cho kỹ, phải khiêm tốn thì mới có thể bảo đảm cả đời an ổn. Đương nhiên, nếu ngươi muốn tìm chết, vậy ai cũng chẳng ngăn được!”

“Ồ, mới lên làm công chúa đã bắt đầu ra vẻ. Ngươi không nghĩ đến chuyện tại sao mình lại trở thành công chúa ư?”

“Tất nhiên là ân huệ của bệ hạ, phần thưởng của trời cao rồi.”

Sắc mặt nàng cung kính nghiêm túc, lúc nhìn Thành Băng Lan rất lạnh lùng hờ hững, “Tống phu nhân, nếu không còn chuyện gì khác thì xin tránh ra. Nếu không, con ngựa sợ hãi, ngươi không chết cũng bị thương.”

Đồng tử Thành Băng Lan co lại, thấy phu xe quả thực sắp giơ roi lên, ả ta vội vàng vọt sang bên cạnh.

Nhìn xe ngựa tuyệt trần mà đi, ả ta khẽ “hừ” một tiếng khinh miệt.

Sắc mặt Úc Vân Từ không được tốt cho lắm, sau khi xe ngựa dừng lại ở cửa Hầu phủ, nàng xuống xe, sau đó nhìn thấy tất cả hạ nhân trong phủ quỳ xuống ngoài cửa cung nghênh nàng.

Bọn họ quỳ rạp xuống đất, dập đầu, hô to: “Cung nghênh công chúa về phủ.”

Khoảnh khắc này, nàng mới thật sự cảm giác được, mình đã là một công chúa.

Đàn Cẩm quỳ gối phía trước, nàng bước lên kéo bé dậy, “Đứng lên hết đi. Cẩm Nhi, có nhớ cữu mẫu không?”

“Nhớ ạ.”

Bé lanh lảnh đáp, thấy nữ tử trước mặt vẫn là cữu mẫu quen thuộc trước kia. Nhưng hạ nhân trong phủ đều nói bây giờ người đã là công chúa rồi, công chúa là cái gì, bé vẫn chưa hiểu lắm, chỉ biết chắc chắn là rất lợi hại.

Hạ nhân hô hào đứng dậy, lần lượt vào phủ.

Tất cả mọi thứ trong phủ vẫn như cũ, cảnh vật đã quá quen thuộc.

Ra ngoài mấy ngày, nàng nhận ra mình vô cùng nhớ ngôi nhà này. Có lẽ nàng đã coi nơi này là ngôi nhà chân chính của mình. Một ngôi nhà có phu quân, tương lai sẽ có con cái.

“Cữu mẫu, bây giờ người là công chúa sao?”

“Ừ.” Nàng cúi đầu cười, “Dù là công chúa, cữu mẫu vẫn là cữu mẫu của Cẩm Nhi.

Ánh mắt Đàn Cẩm sáng ngời, bé cười ngượng ngùng.

Lòng nàng mềm nhũn, bàn tay nắm tay bé càng dịu dàng hơn. Bệ hạ phong mình làm công chúa, đã không có đất phong lại còn không có thực ấp, chỉ có danh nhưng không có tài sản.

Có được thân phận tôn quý như vậy, nếu không biết uẩn khúc trong đó, có lẽ nàng sẽ rất vui mừng.

Nhưng mà, nguồn gốc của phần thưởng này thật sự khiến người ta như mắc nghẹn ở cổ họng. Hắn đang bồi thường cho mình, nhưng bọn họ đều không biết, chính bởi vì sự thờ ơ lạnh nhạt của bọn họ mà nguyên chủ đã hương tan ngọc nát từ lâu.

Sự bồi thường này thật sự đến quá muộn rồi.

Nàng trở về sân, hỏi thăm việc học của Cẩm Nhi mấy ngày gần đây.

Cẩm Nhi đáp, giọng trẻ con non nớt.

Nàng lại hỏi Cao thị về sinh hoạt của Cẩm Nhi mấy ngày nay. Cao thị và Hỉ Nhạc biết gì nói hết, bẩm báo lại tất cả về việc lớn như ăn cơm mặc quần áo, việc nhỏ như ban đêm tỉnh lại mấy lần.

Mới đầu Lâm phu tử che chở Đàn Cẩm bằng một thái độ không đắc tội với chủ nhà, sau đó dần dần phát hiện rõ ràng tư chất của Đàn Cẩm tốt hơn đa số các con cháu của Cảnh gia, cho nên dạy nghiêm túc hơn.

Đến bây giờ, Lâm phu tử đã coi Đàn Cẩm là học sinh bồi dưỡng trọng điểm. Nếu có thể bồi dưỡng ra một tài tử thì sẽ vô cùng có ích cho tiếng tăm thầy giáo của ông ta.

Những việc này, Úc Vân Từ hiểu ra từ trong lời nói của Hỉ Nhạc.

Sau khi đoán trước được điều đó, nhị phòng không dám trêu chọc Cẩm Nhi nữa, nhị lão phu nhân cũng không dám bày ra dáng vẻ trưởng bối trước mặt nàng. Bây giờ nàng là công chúa, quân thần khác biệt, ai dám lỗ mãng nữa chứ.

Nghĩ vậy thì nàng thấy cái danh công chúa này vẫn có chỗ dùng.

Ít nhất thì lúc quan trọng có thể dùng để lấy thế đè người.

Cẩm Nhi bị Cao thị dẫn đi, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Nghĩ về những chuyện đã trải qua mấy ngày nay, nàng vẫn cảm thấy hơi không chân thật. Nữ nhi riêng, công chúa?

“Thần tham kiến công chúa điện hạ.”

Một giọng nam lạnh lẽo vang lên, mang theo sự mỏi mệt không dễ cảm nhận được.

Suy nghĩ của nàng bị ngắt đoạn, nàng ngẩng đầu, bèn nhìn thấy nam tử nghiêng người dựa bên cửa. Miệng thì nói tham kiến, nhưng hắn lại đang mỉm cười quan sát nàng.

Nàng cố ý xụ mặt, kiêu căng nói: “Nô tài to gan, đã tham kiến bổn cung thì vì sao lại đứng mà không quỳ xuống?”

Hắn đứng thẳng dậy, bước tới chỗ nàng, ngồi xuống cạnh nàng.

“Điện hạ bớt giận, thần biết tội.”

Nàng mỉm cười, rót một chén trà cho hắn, “Đã có tội thì phạt một chén trà.”

Hắn duỗi tay nhận, uống một hơi cạn sạch.

Hai người đồng thời im lặng, nàng có thể đoán được vì sao mình lại có được danh phận công chúa thì sao hắn lại không đoán ra được cơ chứ. Thân thế của nàng là một con dao hai lưỡi, nếu không có ai biết, có thể giấu được người trong thiên hạ, vậy về sau tất sẽ vinh hoa phú quý.

Nhưng nếu có người nhìn ra manh mối…

Vì thể diện của hoàng gia, đế vương sẽ không kiêng dè cốt nhục huyết mạch.

“Hầu gia, ngài nói xem, liệu Hoàng hậu nương nương có chịu để yên không?”

Mắt hắn tối lại, đương nhiên Trình Hoàng hậu sẽ không cam tâm. Nhưng Trình Hoàng hậu là một nữ nhân thông minh, giỏi ẩn nhẫn, ít nhất là gần đây nàng ta sẽ không hành động.

“Tạm thời nàng ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

Nàng gật đầu, nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ngài nói xem, những chuyện này là sao?”

Phụ không phải phụ, mẫu không phải mẫu, ngay cả nữ nhi là nàng cũng là hàng giả. Cả cái nhà này đúng là kỳ lạ hiếm thấy.

“Ta muốn đi thăm Úc Lượng vào ngày mai.”

Nam nhân đó tuy hơi cặn bã, nhưng bây giờ nghĩ lại thì ông ta rất khiến người ta đồng tình. Trước kia nàng cảm thấy ông ta khốn nạn, nên bị mọi người xa lánh, sống quãng đời còn lại một cách cô độc.

Nhưng bây giờ…

Thôi thì cứ đi thăm đi.

Hôm nay phu thê bọn họ đều rất mệt, chẳng muốn làm gì, chỉ ngồi một lúc rồi cả hai rửa mặt đi ngủ.

Ngày hôm sau, Úc Vân Từ sai hạ nhân chuẩn bị một ít quà như thuốc bổ, đưa Thải Thanh và Truyện Họa đến phủ tướng quân. Phủ tướng quân vẫn là cái phủ tướng quân đó, sư tử đá vẫn còn ở cửa, nhưng lại không có sức sống, hiện ra vẻ suy bại.

Thải Thanh bước lên gõ cửa, người gác cửa mở cửa ra, thấy bọn họ, hắn bèn vui mừng vội vàng chạy ra phía sau thông báo. Vừa chạy vừa hô: “Tướng quân, công chúa điện hạ đến rồi.”

Nàng bật cười, dẫn theo nha đầu đi vào.

Trên đường đi có rất ít hạ nhân.

Sau chuyện mẫu nữ Phương thị, cơ bản là hạ nhân trong phủ đã bị bán đi gần hết. Những người ở lại đều là người của Úc Lượng và vài người vốn làm việc nặng.

Úc Lượng đang tập đi trong sân, tuy một chân vẫn còn cứng nhưng nhìn khí sắc không tệ. Có lẽ Đào di nương chăm sóc ông ta rất tốt.

Đào di nương mừng đến nỗi không biết phải làm sao, đầu tiên quỳ xuống hành lễ, sau khi đứng dậy lại vội vàng đỡ Úc Lượng.

“Sao… con… lại đến?”

Úc Lượng hỏi, lời nói đứt quãng, miễn cưỡng có thể nghe hiểu được.

“Gần đây bận nên không đến đây thăm được. Bây giờ thấy cơ thể phụ thân rất tốt, nữ nhi vô cùng vui mừng.”

Ánh mắt của nàng cố định trên người Đào di nương, người Đào di nương không được bình thường, trông đẫy đà hơn trước rất nhiều. Váy màu trà được may rộng, không nhìn thấy eo.

Như thể nhận ra ánh mắt của nàng, đối phương chợt cong người, nén ngực khom lưng.

Gặp được nàng, Úc Lượng khá vui vẻ. Nhưng vốn dĩ trước kia cha con bọn họ không thân thiết, cũng chẳng thể nói là tình cảm sâu cỡ nào.

Sau khi hỏi về cơ thể của Úc Lượng thì không còn đề tài để nói chuyện nữa.

“Công chúa điện hạ, tướng quân luôn nhắc đến ngài. Mấy lần định sai người đến Hầu phủ, nhưng lại sợ làm phiền ngài.”

Nói xong, Đào di nương lại sợ hãi cúi đầu.

Úc Vân Từ không thể tin lời của bà ta hoàn toàn. Úc Lượng chẳng có bao nhiêu tình cảm với nguyên chủ, không thì cũng sẽ không để Phương thị chà đạp. Có lẽ ông ta gặp phải thay đổi lớn, không có thê tử con cái, chỉ có một nữ nhi không thân thiết là nàng.

Hơn nữa bây giờ cơ thể ông ta đã thành ra thế này rồi, muốn cưới sinh thêm là không thể, cho nên khá ỷ lại vào nữ nhi duy nhất là mình.

“Khi nào con rảnh sẽ đến thăm người, cơ thể phải bồi dưỡng từ từ, không được nóng vội. Các ngươi dìu tướng quân về nghỉ ngơi đi.”

Úc Lượng gật đầu, hôm nay ông ta đi được một canh giờ, đã hơi mệt.

Hạ nhân dìu Úc Lượng vào nhà, nàng gọi Đào di nương lại.

Có lẽ Đào di nương biết nàng muốn nói gì, lập tức quỳ xuống, “Công chúa…”

“Mấy tháng rồi?”

“Bốn tháng.”

Vậy là mang thai trước khi Úc Lượng xảy ra chuyện, nàng nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Đào di nương nhiều thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu. Di nương này là người thông minh, có thể mang thai dưới mí mắt Phương thị, không thể khinh thường.

Nàng nghĩ là Phương thị có bỏ mấy thứ thuốc như thuốc tuyệt tử cho các thiếp thất, nhưng không biết Đào di nương trốn được thế nào. Có điều, đó không phải là vấn đề để truy cứu nữa.

Cái thai của Đào di nương có thể là đứa con cuối cùng của Úc Lượng.

“Đây là chuyện mừng, bà không cần căng thẳng.”

Nói rồi nàng bước lên đích thân đỡ Đào di nương dậy, “Bà chăm sóc phụ thân rất tốt, ta sẽ nói chuyện với phụ thân về việc nâng bà lên thành quý thiếp. Tuy vẫn là thiếp thất nhưng cơ thể của phụ thân bây giờ không thể tái giá nữa rồi. Những chuyện lớn nhỏ trong phủ sẽ giao hết cho bà quản lý.”

“Nô tỳ tạ ơn công chúa điện hạ, ơn lớn của điện hạ, nô tỳ suốt đời không quên.”

“Ta không cần bà đền ơn, bà chỉ cần chăm sóc cơ thể phụ thân thật tốt là được. Còn đứa bé trong bụng bà, nếu không có gì bất trắc thì nó hẳn là đứa con cuối cùng của phụ thân. Ta đã xuất giá, sau này Úc gia phải dựa vào nó. Nếu là con trai, nhất định phải dạy dỗ cho tốt, tương lai gây dựng gia đình. Nếu là con gái… càng phải nuôi dạy cẩn thận, sau khi nó trưởng thành thì để nó tự nguyện, kén rể cũng được.”

Trên mặt Đào di nương vẫn còn vương nước mắt, bà ta bị lời nói của nàng làm cho khiếp sợ đến nỗi một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Sau đó thình lình quỳ xuống.

Bà ta dập đầu ba cái liên tiếp, “Ơn lớn của điện hạ, nô tỳ cảm tạ thay con. Nô tỳ nhất định sẽ nuôi nấng nó thật tốt, dạy nó cách làm người tốt, hiếu thuận với tướng quân và điện hạ.”

“Mau đứng dậy, chú ý cơ thể.”

Úc Vân Từ kéo bà ta dậy, cảm thấy tay bà ta đang run.

Bà ta vô cùng kích động, căn bản là không ngờ con mình sẽ được công chúa coi trọng như vậy. Nếu không có gì bất trắc, con mình dù là nam hay nữ thì đều là chủ tử tương lai của phủ tướng quân.

Nhiều năm qua bà ta chưa từng hy vọng xa vời như vậy.

Phương thị bỏ thuốc bọn họ, bà ta có tâm nhãn, uống xong móc họng nôn ra. Sau đó bà ta luôn cẩn thận, hơn nữa tướng quân rất ít khi đến phòng bà ta, cho nên những năm gần đây bà ta chưa từng mang thai.

Trước khi Phương thị xảy ra chuyện, nếu không phải Phương thị có đi vài lần trong lúc xảy ra mâu thuẫn với tướng quân thì căn bản bà ta không thể có thai.

Lúc đầu bà ta lo lắng đề phòng, thậm chí đã có quyết tâm chết cùng với con mình.

Sau đó, ông trời mở mắt, Phương thị không còn nữa.

Bây giờ bà ta không còn hốt hoảng lo sợ nữa, sống rất thoải mái. Vừa rồi công chúa điện hạ lại nói với bà ta, con bà ta sẽ là chủ tử tương lai của phủ tướng quân, bà ta mừng đến nỗi bật khóc, rối rít cảm ơn.

“Nô tỳ… Nhất định sẽ ghi nhớ lời điện hạ nói…”

“Bà nhớ là được, sau này có rảnh ta sẽ đến thăm mọi người.”

Đào di nương lau khô nước mắt, “Điện hạ không ngồi thêm một lát, ở lại ăn bữa cơm?”

Lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy không ổn: “Nô tỳ vượt phép…”

“Thôi, ngày khác nói sau đi.”

Nàng nhìn cảnh vật quanh phủ tướng quân, phủ đệ này chẳng hề có chút quen thuộc nào với nàng. Nếu không phải là đồng tình với Úc Lượng thì e rằng nàng còn không đặt chân đến đây.

Chuyện Đào di nương có thai vượt ra khỏi dự kiến của nàng.

Chó ngáp phải ruồi, vừa khéo bù đắp cho sự áy náy của mình.

Nàng vào nhà, nói chuyện với Úc Lượng về việc nâng Đào di nương lên làm quý thiếp, ông ta không phản đối. Sau khi nói xong nàng liền cáo từ, Úc Lượng hàm hồ bảo nàng ở lại thêm một lúc. Nàng nói Hầu phủ nhiều việc, Úc Lượng không khuyên nữa. Hai cha con chẳng nói gì, nàng dặn dò vài câu rồi xoay người đi.

Xe ngựa của Hầu phủ đỗ ở ngoài phủ tướng quân.

Một bàn tay to xốc mành xe ngựa kéo nàng lên.

“Sao ngài lại đến?”

Nàng vui vẻ, vô cùng hưởng thụ.

“Khánh Phong Lâu ra vài món mới, có muốn thử không?”

“Muốn.”

Nàng đáp lời, bắt đầu chờ mong.

Xe ngựa dừng lại ở cửa Khánh Phong Lâu, lúc bọn họ xuống xe ngựa, một con ngựa phi thật nhanh qua từ ven đường, những người đi đường sợ hãi kêu lên rồi thấp giọng mắng.

Nàng quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng màu đỏ trên lưng ngựa.

Chắc chắn là Trình Bát.

“Nhất định là Bát tiểu thư Trình gia lại đến hoa lâu bắt phu quân rồi.”

Một người qua đường nói, lắc đầu đi xa.

Đến hoa lâu bắt phu quân?

Đúng là giống chuyện mà Trình Bát có thể làm ra, nhưng mà nàng rất buồn bực. Trình Bát bị dày vò như vậy mà Quảng Xương Hầu phủ vẫn không từ hôn, đúng là biết chịu đựng.

Lúc nàng đang suy nghĩ, phu thê bọn họ đã lên nhã gian lầu hai.

Không lâu sau, đồ ăn được mang lên bàn. Nói là món mới nhưng thật ra cũng chỉ là hoa mới mọc trên cây cũ. Nguyên liệu nấu ăn vẫn thế, chỉ thay đổi cách làm thôi.

Ba món mới đều là món ăn ngon dân dã.

Một món ức thỏ chua ngọt, một món gà rừng hầm, còn có một món niễng non nấm măng áp chảo. Hai món khác là món tủ của tửu lâu, và thêm một món canh trứng phù dung.

Màu, mùi, vị đều đủ cả, đặc biệt là ức thỏ chua ngọt, nàng ăn gần nửa đĩa.

Cảnh Tu Huyền ngồi đối diện nhìn nàng, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm.

“Hầu gia, ngài nhìn ta như vậy làm gì?”

Nàng buông đũa, thầm nghĩ, không phải là hắn bị tướng ăn của mình dọa rồi chứ? Theo lý mà nói thì hẳn là không phải, từ sau khi tình cảm sâu đậm, bọn họ thường xuyên ăn cơm cùng nhau.

Hắn đã quen với chuyện nàng ăn cơm không câu nệ mới phải.

“Ăn từ từ thôi.”

“Ừm.”

Hoá ra là nàng ăn quá nhanh, nghĩ vậy, nàng bèn giảm tốc độ.

Sau khi ăn xong thì sắc trời đã tối. Không khí ẩm ướt khó chịu khiến người ta không thoải mái.

Nàng vốn định ăn cơm xong về nhà luôn, nào ngờ hắn lại đề nghị đi dạo phố. Nàng suýt thì thốt ra tiếng hoan hô, lập tức khoác lấy tay hắn.

“Hầu gia, lâu rồi ta chưa đi dạo phố.”

Trên thực tế, từ khi xuyên qua, nàng chưa từng đi dạo phố lần nào. Ở Hầu phủ, ăn mặc đầy đủ, trang sức gì đó nàng cũng không đeo hết. Hình như nàng chưa từng nghĩ đến chuyện ra ngoài dạo phố một lần.

Toàn bộ ngân phiếu đang được đặt hết trong hộp, căn bản không có cơ hội để tiêu.

Sự hân hoan vui vẻ của nàng cảm hóa hắn, ý cười hiện lên trong mắt hắn.

Ra khỏi tửu lâu, đầu tiên là vào cửa hàng vải, sau đó là cửa hàng trang sức, cửa hàng điểm tâm, cửa hàng trang phục và cửa hàng son phấn, cửa hàng tạp hóa. Dạo mấy cửa hàng này cũng gần hết rồi.

Mua đồ chất đầy một xe ngựa, rất phô trương.

Đáng tiếc là nàng không cần phải trả bạc, không thì nàng còn sướng hơn.

Mấy thứ này đều ghi sổ. Sau khi đưa đến Hầu phủ thì quản gia Hầu phủ tính tiền. Chủ tử như bọn họ chỉ cần chọn đồ, chỉ cần mua mua mua.

Dọc theo đường đi, khóe miệng nàng luôn cong cong.

Vào phủ rồi, bước chân càng vui vẻ hơn.

Xuyên qua cổng vòm, nàng thấy Đàn Cẩm đang đứng bên cạnh một bụi hoa.

“Cháu đang xem gì vậy?”

Nàng đi qua, nhìn thấy dưới bụi hoa có một đàn kiến đang chuyển nhà.

“Cữu mẫu, Cẩm Nhi đang xem kiến chuyển tổ, có phải là trời lại sắp mưa không?”

Nói rồi bé ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn bầu trời.

Tời lại tối hơn vừa nãy, xem ra hai ngày nay mai chắc chắn sẽ có mưa.

“Có lẽ vậy, sau trận mưa thu trời sẽ lạnh, chắc là lần này mưa xong sẽ mát hơn.”

Cảnh Tu Huyền phía sau nghe vậy ngước mắt lên, nhìn mây đen tích tụ lại trên không trung.

Quả nhiên, ban đêm đổ mưa, còn có tiếng sấm. Bình thường mưa thu triền miên, ít sấm, nhưng tối nay sấm rất to, mưa như trút nước.

Như có một con rồng lớn màu bạc đang bay lượn rít gào trên bầu trời đen thẳm. Một dải sét hiện lên, đánh thẳng xuống. Nhanh đến nỗi khiến người ta không mở được mắt, đánh xuống bầu trời phía trên phủ Đại tư mã.

“A!”

Nghe thấy có người hét lên một tiếng.

Tiếng hét này nhanh chóng kinh động đến chủ tử các phủ, lúc bọn họ chạy đến, tường của một gian nhà ở phía tây sân chính đã nứt ra, nóc nhà thủng một cái lỗ, quanh lỗ còn bốc khói.

Giống như thứ gì đó bị đốt cháy.

“Đó là… nhà ai?” Có người kinh hãi hỏi.

Nha đầu của Trình phu nhân sống ở nhà kề phía tây, nàng ta là thông phòng của Đại tư mã.

Tối nay, Đại tư mã Trình Thế Vạn nghỉ ngơi ở chỗ thông phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi