NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Sấm thật sự quá mạnh, trong một khoảnh khắc vừa nãy, sét chiếu toàn bộ phủ tư mã sáng như ban ngày. Mưa vẫn đang rơi, hạ nhân cầm đèn lồng, vì sợ đèn lồng bị xối ướt nên tất cả mọi người đứng dưới mái hiên.

Lúc này mọi người trong Trình phủ đều đang hoảng sợ, thậm chí không có ai dám đến gần căn phòng bị sét đánh.

“Đại nhân!”

Không biết là ai sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó có người phản ứng lại theo.

“Mau… mau đi xem, lão gia… có sao không?” Ngón tay Trình phu nhân run rẩy, bà ta là người đầu tiên tỉnh táo lại.

Bà ta nghe thấy tiếng hét chói tai kia giống như là thông phòng phát ra. Nhưng bây giờ trong phòng không có một tiếng động nào cả, lòng bà ta đột nhiên chùng xuống.

Theo lời dặn của bà ta, có một hạ nhân vọt vào nhà kề, sau đó hắn nhanh chóng chạy ra, quỳ xuống đất, “Phu nhân, đại nhân… chết rồi…”

Mặt đại nhân cháy khét, đã chết từ lâu. Thông phòng nằm trên giường với ông ta cũng đã bị sét đánh chết. Đệm chăn trên giường có mùi khét vì bị đốt cháy, nước mưa chảy xuống từ cái lỗ trên nóc nhà đã dập tắt lửa.

Mắt Trình phu nhân tối sầm lại, bà ta vịn chặt tay bà tử bên cạnh, muốn bước qua nhưng chân lại không thể nhúc nhích. Mấy người của Trình gia đã vào trong phòng, tiếng khóc nhanh chóng truyền ra.

Sấm sét không chỉ đánh thức người của phủ Đại tư mã, đồng thời cũng đánh thức rất nhiều nhà trong kinh thành. Úc Vân Từ bị tiếng sấm đánh thức, nàng xoay người ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh.

Bên ngoài giường trống không.

Hầu gia lại đi đâu rồi?

Một bóng người bước vào, thấy nàng ngồi dậy bèn bước nhanh tới, “Sao vậy? Bị tiếng sấm làm cho sợ à?”

Hắn cởi áo, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

“Sấm to quá.”

Nàng lẩm bẩm, ngáp một cái rồi lại nằm xuống.

Không hỏi hắn đi đâu? Cũng không hỏi vì sao dạo này hắn thường ra ngoài vào buổi đêm. Nàng nghĩ, dù là phu thê cũng nên có sự riêng tư của mình.

Hắn có rất nhiều bí mật, nàng cũng vậy.

Nếu hắn muốn nói thì tự khắc hắn sẽ nói với nàng.

Một đêm không nói chuyện, trời hửng sáng, mưa đã tạnh.

Mở cửa là có thể cảm nhận được không khí mát mẻ ùa vào. Mưa thu một đêm, lá cây rụng đầy xuống nền đất trong sân, dính vào mặt đất ẩm ướt. Nàng hít vào một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi của cái lạnh.

“Phu nhân, trời lạnh rồi, ngài mặc thêm áo vào.”

Nói rồi, Thải Thanh khoác một chiếc áo choàng lên người nàng.

“Ngươi đi xem chỗ Cẩm thiếu gia đi, dặn dò hạ nhân nhớ thêm quần áo cho nó.”

Nàng dặn Truyện Họa, Truyện Họa bèn chạy đến sân của Đàn Cẩm.

Truyện Hoạ về mang theo một tin tức, Úc Vân Từ nghe xong nhăn mày. Truyện Hoạ nói đêm qua phủ Đại tư mã bị sét đánh, một gian nhà ở sân chính suýt thì bốc lửa sét.

Những người khác đều không sao, chỉ có Đại tư mã Trình Thế Vạn và một thông phòng của ông ta bị sét đánh chết.

Trong truyền thuyết dân gian, những người bị sét đánh chết là người bị trời loại bỏ. Hoặc là giết chóc quá nhiều, hoặc là làm nhiều việc ác. Trình tư mã chinh chiến nhiều năm, tất nhiên giết người không phải là ít.

Bình thường thì khả năng bị sét đánh ở nơi hoang dã sẽ cao hơn. Trình tư mã ngủ ở trong nhà mình, sao đang yên đang lành lại bị sét đánh?

Nàng bỗng nhiên nhớ đến vẻ mặt của Hầu gia khi nghe nàng nói kim loại dẫn sét lúc hai người đứng dưới hiên đình vào một ngày mưa. Và đêm khuya hôm qua hắn từ ngoài bước vào…

Nàng không dám nghĩ tiếp, chuyện trong triều, nàng không hiểu.

Nếu thật sự là Hầu gia làm, vậy chắc chắn là có lý do của hắn. Chuyện trong triều rắc rối phức tạp, nàng không thể nhìn thấu. Phu thê một lòng, dù không giúp được gì, nàng cũng không thể kìm chân hắn.

Nàng không có tình cảm với người của Trình gia, ban đầu còn nghĩ Trình Bát bị bệnh thì nên tặng vài thứ qua đó, nhưng xem ra bây giờ phải giữ khoảng cách với người của Trình gia. Hơn nữa rõ ràng hôm qua nàng còn nhìn thấy Trình Bát thúc ngựa ở đầu đường, rõ ràng là khoẻ như vâm, tràn đầy tinh lực.

Vậy càng tốt, đỡ phải tặng quà rồi.

Trình tư mã chết, Trình Bát giữ đạo hiếu ba năm. Hôn sự với Quảng Xương Hầu phủ phải tạm gác lại, ba năm sau tình cảnh thế nào thì vẫn chưa biết.

Xem ra cuộc liên hôn của hai nhà Trình Phương tám phần mười là không thực hiện được. Vậy thì Trình Bát đã toại nguyện.

Trình Thế Vạn quyền cao chức trọng, lại là quốc trượng. Cái chết của ông ta dấy lên một đợt sóng to gió lớn trong kinh thành, từ văn võ bá quan cho tới bình dân áo vải, không một ai là không thảo luận về chuyện của ông ta.

Chuyện sét đánh vốn đã kỳ lạ. Truyền đi truyền lại, càng truyền càng mơ hồ. Lời đồn đãi nhanh chóng xuất hiện ở khắp mọi nơi, có người nói ông ta không chỉ giết chóc quá nặng, mà còn làm việc xấu nên mới bị trời phạt.

Lời đồn truyền đi rất nhanh, lúc Trình Hoàng hậu trong cung nghe nói về nó thì nó đã gây xôn xao khắp cả kinh thành.

Mắt Trình Hoàng hậu sưng đỏ, nàng ta quỳ gối trước mặt Chính Khang đế, “Bệ hạ, phụ thân của thần thiếp cả đời trung thành với triều đình. Chinh chiến vì nước, bị thương vô số lần, ai ngờ chết rồi mà lưng vẫn phải đeo bêu danh? Bệ hạ… Thần thiếp cầu xin ngài sai người điều tra rõ, nhất định phải trả lại trong sạch cho phụ thân của thiếp.”

“Hoàng hậu mau đứng dậy, Đại tư mã trung thành với nước, sao trẫm không biết cơ chứ. Nàng yên tâm, việc này trẫm nhất định sẽ sai người điều tra rõ ràng.” Chính Khang đế bước lên, đích thân đỡ Trình Hoàng hậu dậy.

Trình Hoàng hậu không ngừng rơi lệ, sắc mặt đau thương, “… Thần thiếp cảm tạ bệ hạ thay phụ thân.”

Thái giám bên ngoài truyền lời, nói là Phương Thái hậu tới.

Trình Hoàng hậu lau khô nước mắt, hành lễ cáo lui.

Lúc lui ra ngoài, nàng ta không khỏi chạm mặt Phương Thái hậu. Nàng ta hành lễ, sắc mặt Phương Thái hậu ngưng trọng, bà ta nhàn nhạt “ừ” một tiếng, hai người lướt qua nhau.

Ra khỏi đại điện, nàng ta bước chân nhanh hơn.

Phương Thái Hậu đi tìm bệ hạ, chẳng cần nghĩ nàng ta đã biết là vì chuyện gì.

Nàng ta không về cung điện của mình mà đến Tường Vân Cung của Thành Thái hậu. Nàng ta biết, phụ thân chết, chắc chắn Phương gia sẽ bỏ đá xuống giếng. Hơn nữa, không còn phụ thân, địa vị của Trình gia cũng sẽ tụt dốc không phanh.

Huống chi còn có lời đồn bất lợi như vậy.

Thấy nàng ta tiến vào, Thành Thái hậu hơi kinh ngạc, đau lòng nói: “Chỉ có con là chu toàn lễ nghĩa, lúc này rồi mà vẫn đến thỉnh an ai gia.”

“Mẫu hậu…”

Vừa nghe Thành Thái hậu nói vậy, nước mắt vốn kìm nén của Trình Hoàng hậu chảy xuống. Đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng, và cả gương mặt ra vẻ kiên cường kia nữa, đều khiến người ta cảm động.

“Con nén bi thương.”

“Mẫu hậu, nhi thần… thật sự vô cùng khó chịu. Phụ thân của nhi thần đã cực khổ cả đời, không ngờ sau khi chết vẫn còn có người hắt nước bẩn lên người ông ấy. Cứ nghĩ đến cảnh lão nhân gia chết không nhắm mắt, trái tim nhi thần tựa như bị đao cắt…”

Thành Thái hậu bước tới, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta, “Ở đâu cũng có loại tiểu nhân này, hễ có biến động nhỏ là bắt đầu mưu tính. Con yên tâm, ai gia tin rằng bệ hạ thánh minh, nhất định sẽ trả lại công bằng cho Đại tư mã.”

Tiểu nhân này ý chỉ Phương gia.

Trình Hoàng hậu nghe vậy, trên gương mặt đau thương thêm một phần căm giận, “Mẫu hậu, chỉ có người biết nỗi khổ của nhi thần…”

Thành Thái hậu thở dài thật dài, “Sao ai gia lại không biết cơ chứ, nhiều năm qua, làm gì có ngày nào ai gia không phải nén giận.”

Lúc Chính Khang đế còn nhỏ, Thành Thái hậu có nghĩ đến chuyện diệt trừ Phương Thái hậu, nhưng tiên đế bảo vệ rất chặt, sau khi Phương Thái hậu có thai, tất cả những người được sắp xếp hầu hạ bên cạnh Phương Thái hậu toàn là người của tiên đế.

Tiên đế kiêng kị phủ Thành Quốc công, sau khi vào cung, bà chưa từng có thai.

Ông ta đã bất nhân thì bà cần gì phải để ý đến hiền danh. Khi đó, những phi tần trong cung hoặc là tất cả đều không thể mang thai, hoặc là vừa mới có thai đã xảy.

Ánh mắt tiên đế nhìn bà như nhìn kẻ thù.

Còn bà, cũng xóa sạch một chút ảo tưởng cuối cùng với tiên đế trong tháng ngày dài đằng đẵng đó.

Bà và tiên đế, nếu nói là phu thê thì không bằng nói là oán ngẫu.

“Cứ nhẫn nhịn đi rồi mọi thứ sẽ qua thôi.”

Bà khuyên Trình Hoàng hậu, đáy mắt vô cùng lạnh lẽo.

Trình Hoàng hậu khóc một lúc, hình như cảm thấy không ổn, bèn vội vàng lau khô nước mắt, “Mẫu hậu, nhi thần thất lễ.”

“Lúc này thất lễ một chút thì có sao? Con ấy à, quá hiểu lễ. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn này khóc xem, từ khi con vào cung ai gia chưa từng thấy con thế này. Mau về nghỉ ngơi đi, mọi việc đã có bệ hạ làm chủ cho con rồi.”

Thành Thái hậu đau lòng dặn dò cung nữ mau dìu chủ tử mình về nghỉ ngơi.

Trình Hoàng hậu thấp giọng tạ ơn, hành lễ rồi cáo lui.

Nàng ta vừa đi, sắc mặt Thành Thái hậu bỗng trở nên lạnh nhạt, bà chậm rãi bước đến chỗ ngồi, từ từ ngồi xuống. Mắt nhìn ra ngoài cửa cung điện, không biết đang nghĩ gì.

Còn bên kia, Phương Thái hậu đang thử thuyết phục Chính Khang đế.

“Bệ hạ, việc này nhất định phải điều tra cẩn thận, sét đánh chính là điềm xấu. Từ xưa đến nay, có ai bị sét đánh mà không phải người nên bị sét đánh đâu. Không biết bệ hạ có nhớ Khuông gia năm đó không?”

Vừa nghe nói đến Khuông gia, Chính Khang đế ngẩng đầu nhìn mẫu thân ruột của mình.

“Mẫu hậu, Khuông gia giết chóc là vì Đại Triệu.”

“Ai gia biết, nhưng Khuông gia giết chóc quá nặng là sự thật, bị sét đánh cũng là sự thật.” Phương Thái hậu khoát tay, đau xót nói: “Bệ hạ đã từng nghĩ kỹ chưa, sau khi Khuông gia bị trời phạt, từng thế hệ con cháu trong nhà đều suy yếu, đến bây giờ chỉ còn duy nhất một dòng độc đinh. Triệu thị chúng ta là hoàng tộc, nếu các hoàng tử hoàng tôn chảy dòng máu của người bị trời xóa bỏ, chẳng lẽ có thể trốn được sự trừng phạt của ông trời sao?”

“Ý mẫu hậu là?”

Chính Khang đế hỏi, mắt nhìn Phương Thái hậu.

Phương Thái hậu vui mừng, bà ta chỉ chờ câu hỏi này của bệ hạ.

“Bệ hạ, vì thời đại của Đại Triệu, ngài nhất định phải thận trọng. Hậu cung không thể tham gia vào chính sự, lời nên nói ai gia đã nói xong rồi, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ.”

Chính Khang đế nheo mắt lại, ý mẫu hậu là bảo hắn phế Thái tử.

Hắn im lặng không nói gì, Phương Thái hậu cho rằng hắn đã nghe lọt nên rất vui mừng.

Sau khi rời đi, tâm trạng bà ta rất tốt.

Nhưng bà ta lại không biết, sau khi bà ta đi, Chính Khang đế đập nát một cái nghiên mực trên bàn.

Hắn cảm thấy rất mệt, suy nghĩ của Phương mẫu hậu quá đơn thuần, rốt cuộc là mẫu hậu sống đến bây giờ như thế nào vậy? Hơn nữa lại còn là phi tần duy nhất sinh hoàng tử trong lúc phụ hoàng tại vị.

Vật lộn giữa hai mẫu hậu ở hai cung ngần ấy năm, hắn rất mệt.

“Bệ hạ, Củng đại nhân cầu kiến.” Trương Đông Hải nhỏ giọng bẩm báo, co người lại.

Hắn ngẩng đầu lên, lần trước Củng Phúc Ninh này xin được điều đi làm quan địa phương, hắn còn gấp sớ lại không phê.

“Để hắn vào.”

Một lát sau, Củng Phúc Ninh khom lưng tiến vào, quỳ xuống đất thỉnh an.

“Được rồi được rồi, có chuyện gì ngươi nói nhanh lên.” Tâm trạng Chính Khang đế đang không được tốt cho lắm, không muốn nghe ông ta dong dài. Chẳng cần nghĩ cũng đã biết là lại đến vì chuyện làm quan.

Củng Phúc Ninh đáp lời, không ngẩng đầu, lấy ra một tấu sớ từ trong tay áo, “Thần có chuyện quan trọng muốn tâu bẩm.”

Chính Khang đế nhăn mày, nhận sớ mà trương Đông Hải truyền đến. Ban đầu hắn còn không để bụng, sau khi đọc được nội dung trên sớ, sắc mặt hắn liền thay đổi.

“Lời trên bản sớ này có thật không?”

“Thưa bệ hạ, cực kỳ chính xác, thần không dám bịa đặt linh tinh.”

Trương Đông Hải nhìn Củng Phúc Ninh một cái, rụt cổ.

Sắc mặt Chính Khang đế vô cùng nghiêm túc, hắn đọc lại sớ một lần từ đầu đến cuối. Cuối cùng đập bản sớ lên bàn, “Hay cho tên Trình Thế Vạn, một tay che trời, ngay cả trẫm cũng dám lừa gạt!”

Cổ Trương Đông Hải càng rụt vào sâu hơn, hắn có thể phán đoán được tính nghiêm trọng của sự thật từ trong ngữ khí của bệ hạ. Hiển nhiên, lần này bệ hạ rất tức giận, có lẽ sắp có người trong triều xui xẻo rồi.

“Vì sao ngươi không dâng sớ sớm hơn?” Chính Khang đế nhìn Củng Phúc Ninh chằm chằm, ánh mắt nén giận.

“Thưa bệ hạ, thần đã nghi ngờ từ lâu, nhưng khổ là không có chứng cứ.”

“Hừ, chẳng có một ai bớt lo.” Chính Khang đế chẳng tin mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, Trình Thế vạn vừa chết, Cùng Phúc Ninh liền dâng sớ. Chắc chắn là trước đây sợ thế lực của Trình gia cho nên mới giấu mãi không nói.

Trình Thế Vạn, đúng là to gan lớn mật!

“Thôi, trẫm biết suy nghĩ của ngươi, mau chóng dọn đồ, cút ra khỏi kinh thành cho trẫm!”

“Tạ bệ hạ.” Củng Phúc Ninh tạ ơn, tảng đá trong lòng rơi xuống đất.

Xem ra đúng là kinh thành đã bắt đầu thay đổi. Lúc này ông ta có thể rời xa nơi thị phi, sao có thể không khấu tạ hoàng ân cơ chứ. Rời kinh thành là tốt, trời cao hoàng đế xa, ông ta không cần lo sợ mỗi ngày, cũng không cần hao hết tâm tư để tránh sự lôi kéo của các Vương gia. Ông ta muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, chẳng phải là tốt lắm sao.

Sau khi trở về, ông ta bắt đầu dọn đồ, còn sai tâm phúc chuyển một lời nhắn cho Cảnh Tu Huyền. Đại ý là mọi chuyện đã giải quyết thỏa đáng, ông ta sắp rời kinh thành rồi, sau này có duyên gặp lại.

Cách một ngày sau, ông ta liền nhận được lệnh điều đi, cả nhà lập tức rời khỏi kinh thành, không hề lưu luyến.

Bầu trời sáng sủa, trời xanh mây trắng. Đâu ai có thể tưởng tượng đến cơn mưa tiếng sấm mấy ngày trước. Đi xa cửa thành, cảnh vật trong tầm nhìn càng ngày càng đơn giản.

“Tổ phụ, vì sao không ở lại kinh thành ạ?”

Trưởng tôn của ông ta hỏi, trong mắt thiếu niên vẫn còn mang theo niềm lưu luyến với sự phồn hoa của kinh thành.

“Tổ phụ già rồi, không muốn sống những ngày tháng lo lắng đề phòng nữa.”

Không có gì bất ngờ xảy ra thì Trình gia rơi đài là chuyện không sớm cũng muộn. Bố cục của hậu cung và tiền triều duy trì thế tam giác để giữ sự cân bằng cho nhau. Một khi phá vỡ sự cân bằng này, các thế lực sẽ dẫn đến một trận gió tanh mưa máu.

Sau khi gió tanh mưa máu qua đi thì sẽ biến thành hai phái tranh chấp.

Hai phái tranh chấp rất dễ phân tranh cao thấp.

Giờ này khắc này, rời xa nơi thị phi trong kinh thành mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Thiếu niên cái hiểu cái không, hỏi: “Chắc chắn Trình tư mã đã giấu thật kín kẽ, đã hủy diệt chứng cứ của chuyện năm đó rồi. Vì sao giờ này ngày này lại bị người ta tố giác?”

Củng Phúc Ninh buông mành, nhớ đến nam tử có dáng người giống chủ cũ. Ông ta thâm thúy trả lời: “Đó là bởi vì, Ngũ gia trên trời có linh, không muốn con cháu nô bộc trung thành bị oan.”

Thiếu niên gật đầu tán đồng.

Tấu sớ bị Chính Khang đế để đấy hai ngày, thường thường lấy ra đọc.

Hay cho tên Trình Thế Vạn!

Cướp đoạt quân công của người khác, tội không thể tha!

Theo như lời trên sớ, sở dĩ Trình Thế Vạn có thể một bước lên mây là bởi vì ông ta mạo nhận quân công của người khác. Sau khi Trung Nghĩa Công chết, Khuông gia không có người nối nghiệp. Quân đội Khuông gia liền do một gia tướng họ Lý chưởng quản thay.

Sau khi gia tướng họ Lý chết, Trình Thế Vạn chiếm hết toàn bộ quân công.

Vì vậy ông ta một bước lên mây, dần dần vượt qua chủ cũ.

Càng đáng hận là mười hai năm trước ông ta dùng lại chiêu cũ. Lấy cái danh quan tâm đến chủ cũ mà dẫn theo hai công tử Khuông gia xuất chinh, cuối cùng một người chết một người bị thương.

Nhị công tử Khuông gia đã chết còn là nữ tế của ông ta, ai cũng không nghi ngờ là ông ta động tay động chân.

Mà quân công của huynh đệ Khuông gia còn bị ông ta gán lên đầu Úc Lượng.

Ông ta rất thông minh, không để con cháu Trình gia làm thế thân mà đẩy một thuộc hạ không liên quan ra, dù người khác có muốn vạch trần cũng không nhìn thấy ông ta ra tay.

Người này tâm cơ sâu, khiến người ta sợ hãi.

Chính Khang đế nheo mắt lại, chuyển động nhẫn ngọc trên ngón tay cái.

Qua một lúc lâu, hắn trầm giọng nói: “Viết chỉ!”

“Đại tư mã Trình Thế Vạn, cướp đoạt quân công của người khác, tội không thể tha, thu hồi toàn bộ phong thưởng. Xóa bỏ danh tướng quân của Uy Vũ tướng quân Úc Lượng, biếm làm thứ dân, vĩnh viễn không được phục hồi. Truy phong Lý Sơn làm An Nam tướng quân, nâng Khuông Đình Sinh lên làm Trấn Hộ tướng quân, ban đao ngự tứ phẩm, làm việc ở Điện Tiền.”

Quan thị tòng viết chỉ, trình lên.

Chính Khang đế đọc rồi ấn ngọc tỷ xuống.

Thánh chỉ truyền đến Trình phủ, toàn bộ người Trình gia đang đắm chìm trong đau thương chợt ngây ra như phỗng. Cái này không còn là trời sụp một nửa nữa, mà là trời sụp hoàn toàn.

Trình phu nhân ngất đi, tỉnh lại, hỏi hai câu rồi lại hôn mê bất tỉnh.

Cả phủ loạn như cào cào. Ngược lại chỉ có Trình Bát hiếu thuận, luôn quỳ gối hóa vàng mã trước linh đường. Những người khác đều bị thánh chỉ quấy nhiễu tâm thần, đâu còn ai lo lắng thương tâm.

Không thể chuyển lời vào cung, chuyện này xảy ra, bọn họ càng không thể liên lụy đến Trình Hoàng hậu và Thái tử. Chỉ cần Trình Hoàng hậu và Thái tử mạnh khỏe, Trình gia bọn họ mới có hy vọng để vùng dậy.

“Phụ thân, thật sự là cướp đoạt quân công của người khác sao?”

Lão đại Trình gia hỏi dò, ngữ khí ngạc nhiên nghi ngờ.

Thánh chỉ đã hạ rồi, đương nhiên là thật.

Trình Lục nghĩ vậy, cúi đầu im lặng.

Trình phu nhân lại tỉnh lại, dặn mọi người nên làm cái này làm cái kia. Không ngoài dự đoán, sau khi thánh chỉ hạ xuống, người đến phúng viếng đều là quản sự của các phủ.

Bệ hạ thu hồi tất cả phong thưởng của Trình gia, bây giờ Trình gia đã là dân thường. Sở dĩ bọn họ vẫn sai quản sự đến phúng viếng là vì nể tình Trình Hoàng hậu và Thái tử trong cung.

Trình phu nhân mạnh mẽ chống đỡ, đích thân tiếp đãi người đến phúng viếng.

Đứng gần ba canh giờ như vậy, người đã không chịu nổi. Chân bà ta mềm nhũn, thấy sắp trượt chân ngã xuống, Trình Bát liền vươn tay đỡ, “Nương, người mau đi nghỉ ngơi đi.”

Trình phu nhân yên lặng nhìn nàng ấy, đột nhiên cười thê lương.

Bà ta nhìn quan tài trước linh đường, vùng ra khỏi tay nàng ấy, đi qua.

Mặt của người trong quan tài đã cháy đen, không còn phong quang như khi đang sống. Bà ta nhớ năm đó ông ta chỉ là một gia nô, còn bà ta cũng chỉ là nữ nhi của một nhà bình thường.

Người khác đều nói Khuông gia nhân nghĩa, đối xử với thuộc hạ nô tài rất phúc hậu. Phụ thân của bà ta là tú tài, nhìn trúng nề nếp của Khuông gia, không quan tâm đến lời châm chọc mỉa mai của người khác mà gả bà ta qua đó.

Lúc đó ông ta vẫn chỉ là một nô tài đi phía sau người Khuông gia. Bởi vì ông ta hiếu học vươn lên, cực khổ học võ nên được người Khuông gia tán thưởng, xếp vào đội quân Khuông gia.

Sau khi bà ta gả qua, Khuông gia xóa bỏ nô tịch của ông ta.

Sau đó ông ta từng bước thăng chức, tất cả mọi người đều nói bà ta có phúc, có mắt nhìn.

Bà ta biết mình xuất thân thấp hèn, bất kể là học thức hay là giáo dưỡng đều thấp hơn những phu nhân trong kinh thành một khoảng, cho nên bà ta cũng không dám can thiệp quá nhiều vào chuyện của ông ta.

Coi như ông ta vẫn còn có lương tâm, không sủng thiếp diệt thê, luôn cho chính thất thể diện. Bà ta cũng biết điều, những nha đầu bên mình đều trẻ đẹp, chỉ cần ông ta nhìn trúng thì sẽ nâng hết làm thông phòng.

Mẫu thân ruột của Lão Bát là một tiểu thư nhà nghèo, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, rất được ông ta say mê cưng chiều. Tiểu thư kia yếu ớt, lúc sinh Lão Bát khó sinh.

Ngoài miệng không nói, nhưng ông ta lại nghi ngờ là bà ta động tay động chân. Sau khi Lão Bát ra đời, Lão Bát là đích nữ dưới danh nghĩa của bà ta.

Người khác chúc mừng bà ta có nữ nhi lúc tuổi già, bà ta có nỗi khổ khó nói.

Bây giờ ông ta chết rồi.

Bà ta đau lòng không phải vì cái chết của ông ta, mà là ông ta chết rồi con của mình phải làm sao đây? Ông ta nhận được danh tiếng như vậy, nữ nhi ở trong cung của bà ta phải làm sao đây? Cháu ngoại của bà ta phải làm sao đây?

Vì sao?

Ông ta chết rồi mà vẫn còn để lại một mối phiền phức to như vậy.

Trình Bát nhìn bà ta, sau đó nhìn thấy các tẩu tử tiến lên đỡ bà ta, nàng ấy im lặng cúi đầu.

Cẩm An Hầu phủ cũng sai quản sự đến phúng viếng, nghe quản sự kể lại tình huống của Trình phủ xong, Úc Vân Từ thở dài. Cây đổ bầy khỉ tan, Trình tư mã chết, e rằng Trình gia rất khó xoay người.

Thật ra Trình tư mã rất cao minh.

Ông ta có thể leo từ gia nô lên đến địa vị bây giờ, thủ đoạn tâm kế đều hơn người khác. Xấu là xấu ở chỗ ông ta tâm tư bất chính, vì đi đường tắt mà cướp quân công người ta đổi lấy bằng máu tươi.

Người tên Lý Sơn kia…

Mắt nàng giật giật, không phải chứ? Hình như mình biết thân phận thật sự của Hầu gia rồi.

Lý Sơn này có phải hắn hay không?

Hầu gia không phải nam chính trong sách, bây giờ nàng đã có thể khẳng định điều đó. Nàng còn có thể khẳng định thêm là, Hầu gia giống nàng, chiếm cơ thể của người khác để sống lại.

Nàng luôn cảm thấy, trên người hắn có khí thế của quân nhân.

Hơn nữa, hắn luôn giúp Khuông gia, nhận Đình Sinh làm đồ đệ. Chuyện của Trình tư mã cũng rất có khả năng là dấu vết của hắn. Nếu hắn là Lý Sơn, vậy tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Chẳng trách hắn sống lại, hóa ra là chết không nhắm mắt. Nàng bắt đầu đồng tình với hắn, người mang nỗi oan sống lại, rốt cuộc là đã bị dày vò cỡ nào mà nhẫn nhịn đến bây giờ mới ra tay?

Nàng nghĩ, nhất định sau này mình phải đối xử với hắn tốt hơn nữa.

Sau khi về nhà, Cảnh Tu Huyền nhìn nữ tử ân cần tiến lên thay quần áo cho hắn, mắt hắn híp lại.

“Hầu gia, ngài có mệt không, có muốn ta bóp vai cho chàng không?”

Nói xong nàng liền nhấc tay, vừa bóp vừa hỏi: “Hầu gia, ngài xem sức này đã được hay chưa?”

Mắt hắn càng tối hơn, sau khi nàng bóp vai xong, quan tâm hỏi hắn có muốn ngâm chân không, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, hắn ấn nàng xuống đầu gối của mình, “Nói đi, có phải nàng chọc trúng phiền phức gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi