NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Niệm Ninh lo lắng hỏi: “Anh… Anh đang làm gì vậy?”
Không phải là anh muốn đánh cô chứ? Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh, không nói một lời nào đã hôn lên môi cô.
“Ưm..” Thấy anh như thế, bởi vì lương tâm đang bị cắn rứt, nên Niệm Ninh cũng không phản kháng, mà là vô cùng tích cực đáp trả lại anh.

ệ Một lúc lâu sau, Nhạc Cận Ninh mới buông tha cho Niệm Ninh.
Nhìn vào đôi mắt hung ác, nham hiểm kia, Niệm Ninh mềm mại nói: “Em… Có phải em đã làm sai chuyện gì rồi không?”
Không lẽ anh thật sự đã biết về chuyện cô mang thai rôi sao? Nhạc Cận Ninh không trả lời Niệm Ninh, trên gương mặt cương nghị không để lộ ra chút hỉ nộ nào.
Một giây sau, dưới sự lôi kéo mạnh mẽ của người nào đó, nút áo sơ mi không chịu nổi nữa mà phải rụng xuống, khiến khuôn mặt nhỏ của Niệm Ninh căng thẳng.
“Anh bảo em đi theo anh đến công ty giúp anh, em lại bảo hôm nay có tiết học.

Nhưng em lại lén chạy tới bệnh viện, em đi bệnh viện tại sao lại không nói cho anh biết? Tại sao phải nói dối anh?” Nhạc Cận Ninh lạnh nhạt hỏi.
Niệm Ninh thật sự không muốn nói dối Nhạc Cận Ninh, nhưng mà nếu như nói thật…Cô lại càng không muốn!

Niệm Ninh thật sự không biết có biện pháp nào ổn thỏa để giải quyết được việc này hay không, cũng không biết nên phải trả lời những câu hỏi của Nhạc Cận Ninh như thế nào.
Thế là, cô hạ quyết tâm, hai tay khoác lên cổ của Nhạc Cận Ninh, chủ động hôn lên môi anh, chặn lại những lời anh muốn nói.

Đối với việc Niệm Ninh chủ động, Nhạc Cận Ninh tỏ ra vô cùng hưởng thụ, sau đó bèn đảo khách thành chủ, hôn sâu hơn.
Niệm Ninh cảm thấy Nhạc Cận Ninh nhiệt tình như vậy, trái tim đang treo lơ lửng cũng dần dân hạ xuống được một chút.

Chí ít còn hôn lại cô, việc này đã nói lên rằng anh cũng không biết chuyện cô đang mang thai.
Chuyện cô nói dối anh, cứ như vậy mà không giải quyết được xong.

Quả nhiên, người đàn ông chỉ cần được đáp ứng đầy đủ trên giường, thì anh ta sẽ trở nên rất dễ nói chuyện, thậm chí không còn chút nguyên tắc nào.
Ngày hôm sau…
Lúc Niệm Ninh tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.


Cô nhìn về chỗ bên cạnh của Nhạc Cận Ninh theo thói quen, lại phát hiện là không có ai.

Niệm ˆ Niệm Ninh vừa mới đi xuống dưới lầu, đã thấy chú Vương vừa đi từ bên ngoài vào.
“Chú Vương, Nhạc Cận Ninh đi đâu rồi ạ?” Cô lập tức tiến tới hỏi.

Bình thường Nhạc Cận Ninh đều đi làm sau tám giờ, bây giờ mới là hơn bảy giờ, sao hôm nay anh lại đi làm sớm như vậy?
Chú Vương cười nói với cô: “Mợ chủ, cậu chủ nói khi nào cô tỉnh giấc, thì nhớ nói lại với cô, sáng nay cậu ấy có một buổi họp khẩn cấp, cho nên phải đi từ sớm, bảo khi nào cô dậy rồi thì nhất định phải ăn sáng trước.”
Niệm Ninh thở dài một hơi, Nhạc Cận Ninh không có ở nhà, không biết cô nên vui vẻ hay là không vui vẻ.
Trong lúc vô tình, cô đã hình thành thói quen có Nhạc Cận Ninh ở bên cạnh mình.

Có lẽ, hôm nay anh đi sớm một chút cũng tốt, chí ít cô không cần phải lo lắng anh sẽ giống như đêm qua, truy hỏi cô lý do tại sao cô lại giấu giếm chuyện đi bệnh viện với anh.
Đêm hôm qua, có thể dùng thân thể này để cắt ngang Nhạc Cận Ninh.

Hôm nay cô không dám chắc chắn một chiêu này có còn hữu dụng với anh nữa hay không.

Chẳng qua là, cho dù như thế nào đi chăng nữa, thì đứa bé trong bụng của cô, nhất định phải bỏ đi, tuyệt đối không thể giữ lại thêm nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi