NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI


Vì đêm dài lắm mộng, cô nhất định phải phá bỏ đứa trẻ trong bụng, không thể chân chừ thêm.

Bởi vì buổi sáng có tiết học ở trường, cho nên sau buổi trưa tan học, Niệm Ninh mới tới bệnh viện.
Lần này, cô cũng khá may mắn, chẳng bao lâu đã tới lượt cô.
Sau khi bước vào phòng làm việc của bác sĩ, cô tháo khẩu trang trên mặt ra, đặt lên bàn làm việc trước mặt bác sĩ, bác sĩ kia mới thản nhiên mở miệng, hỏi: “Cô chắc chắn phải phá bỏ đứa bé này à?”
“Tôi chắc chắn.” Niệm Ninh không nói gì nhiều, mà gật đầu vô cùng kiên định.
Chỉ cần phá bỏ đứa trẻ trong bụng này, thì tất cả những phiền muộn kia của cô sẽ có thể được giải quyết.
Bác sĩ thấy Niệm Ninh đã quyết định xong, bèn nói: “Tự quyết định xong rồi, thì kí tên lên tờ giấy thỏa thuận phẫu thuật này đi.”
Niệm Ninh nhìn tờ giấy thỏa thuận làm phẫu thuật, hai con ngươi vốn đang tĩnh lặng bỗng nhiên trở nên phức tạp hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng, cô vẫn cầm bút lên.
Cô đang chuẩn bị ký tên, thì đúng lúc này…
“Reng reng reng… Điện thoại di động của cô bỗng nhiên reo lên.
Niệm Ninh nhìn chăm chằm vào màn hình di động, cô nhướng mày, trên màn hình hiển thị người gọi tới là Nhạc Cận Ninh!

“Alo, anh gọi em có việc gì không?”
Niệm Ninh đè nén cảm giác bối rối trong lòng lại, nhìn có vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì mà nhận điện thoại.
Nhạc Cận Ninh mở miệng nói: “Không có việc gì, anh vừa mới tan họp, nghe chú Vương nói hôm nay em phải đi học, nhưng giờ còn chưa về.

Có cần anh đi đón em không?”
Niệm Ninh vừa nghĩ tới chuyện mình còn đang ở bệnh viện, căn bản là không có ở trường, sợ bị lộ, cho nên cô từ chối lời đề nghị của Nhạc Cận Ninh: “Không cần đâu, lát nữa em tự đi về là được rồi.

Trường em cách công ty của anh xa như vậy, anh vẫn nên về thẳng nhà nghỉ ngơi rồi chờ em thì hơn.”
Nhạc Cận Ninh bá đạo nói: “Anh muốn đi đón em, khoảng cách có xa thể nào đi chăng nữa thì với anh nó cũng không xa.

Mà anh đang trên đường tới trường em rồi, em cứ đứng ở cổng trường đợi anh là được.”
Nhạc Cận Ninh đã nói như vậy, nếu như cô vẫn tiếp tục từ chối, thì sẽ có vẻ rất khả nghi.

Thế là, Niệm Ninh vì không để Nhạc Cận Ninh nghi ngờ, nên đành phải đồng ý: “Vậy được rồi, anh đừng gấp gáp, nhớ chú ý an toàn.”
Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng đồng ý, sau đó cúp điện thoại.

Nhạc Cận Ninh lái xe từ công ty đến trường cô mất khoảng bốn mươi phút.

Niệm Ninh liếc nhìn thời gian hiện tại, chắc chắn là không kịp làm phẫu thuật nữa, cho nên chỉ đành bất đắc dĩ dời thời gian sang hôm khác.

Ệ Chẳng qua vì để tiện cho lần sau, trước khi đi, cô đã xin thêm zalo và số điện thoại của bác sĩ, sau đó mới bắt xe chạy về trường học.

Khi Niệm Ninh đến trước cổng trường học, thì Nhạc Cận Ninh đã đỗ xe đứng đó chờ rồi.
Niệm Ninh mới xuống khỏi xe taxi, đã thấy Nhạc Cận Ninh đi vê phía cô, hỏi: “Không phải em nói là mình vừa mới tan học sao? Sao lại từ trên xe taxi xuống?”
Trông thấy Nhạc Cận Ninh cau mày lại, Niệm Ninh đã có cách ứng phó từ lâu.
Cô không hề hoang mang chút nào, lấy chiếc bánh kem vừa mới mua được nhân lúc xe bị tắc đường ra: “Vừa nãy em tan học rồi nhưng thấy anh còn chưa tới, nên bắt xe tới một cửa hàng bánh gatô ở gần đây để mua bánh kem.

Lần trước em đã ăn thử ở đó rồi, cảm thấy ăn rất ngon, cho nên cố ý đi mua cho anh nếm thử xem.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi