NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 472

Triệu Khang khiến Nhạc Cận Ninh nhớ ra mấy bộ quần áo trong phòng anh đã lâu không được giặt sạch rồi, vì vậy anh nói: “Tôi biết rồi, lát nữa cậu gọi điện cho chú Vương, kêu ông ấy mang vài bộ quần áo đến đây đi, sau đó mang những bộ đồ đã dơ về nhà giặt.”

“Vâng.” Triệu Khang nghe vậy thì ra khỏi phòng rồi lập tức gọi điện thoại.

Niệm Ninh vốn dĩ đang buồn chán mà ngồi trong phòng khách xem tỉ vi, đột nhiên điện thoại bàn reo lên một tiếng.

Cô nhìn số điện thoại trông hơi quen thì lập tức nhấc máy: “A lô?”

Triệu Khang nghe được giọng nói của Niệm Ninh thì vội vàng trả lời: “Mợ, tôi là Triệu Khang đây.”

Niệm Ninh nghe vậy thì lập tức nhớ ra cậu ta là trợ lý của Nhạc Cận Ninh, cô nói: “Hóa ra là trợ lý Triệu, cậu có chuyện gì không?”

Triệu Khang hỏi: “Xin hỏi chú Vương có nhà không vậy?”

Niệm Ninh nhìn quanh một vòng, hình như chú Vương vừa mới ra ngoài vườn, bây giờ cô không thấy bóng dáng chú đâu cả.

“Mới nấy tôi còn thấy chú ấy ra sau vườn, bây giờ còn chưa trở về nữa. Nếu cậu có chuyện gấp thì tôi có thể đi gọi chú ấy ngay.” Cô đang định ló đầu ra sau gọi chú Vương đến nghe điện thoại thì bị Triệu Khang ngăn cản.

“Không cần đâu mợ, thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng. Có điều gần đây Tổng giám đốc qua đêm ở công ty, cho nên mấy bộ đồ đều dơ cả rồi, cần phải thay cái khác. Nếu chú Vương quay lại thì mợ nhớ báo với chú ấy đem đến công ty vài bộ đồ sạch là được.”

“Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với chú ấy.” Niệm Ninh cũng không phải kiểu người “giận cá chém thớt”, cô nghe vậy thì lập tức đáp ứng ngay.

Triệu Khang cảm ơn cô thì cũng cúp máy.

Niệm Ninh thấy đã lâu mà chú Vương vẫn chưa trở về, cô tự mình lên lầu lôi mấy bộ đồ Nhạc Cận Ninh ưa mặc trong tủ quần áo của anh ra, sau đó gấp lại gọn gàng rồi nhét vào một cái túi sạch.

Bây giờ cô đã nghĩ thông suốt rồi, cô nhớ lại buổi sáng thì phát hiện bản thân mình cũng có chút quá đáng.

Niệm Ninh nhìn cái túi trong tay, cuối cùng cô vân quyết định xoay người ra khỏi phòng, cô vừa bước xuống lầu thì gặp phải chú Vương trở về.

Chú thấy mấy thứ đồ trong tay của cô thì hỏi: “Mợ, mợ chuẩn bị ra ngoài có việc sao?”

Niệm Ninh gật gật đầu: “Lúc nãy Triệu Khang gọi điện đến, cậu ta nói Nhạc Cận Ninh qua đêm ở công ty nhưng không có quần áo sạch để thay, mà tôi thì ở nhà không cũng chẳng có việc gì để làm, thôi thì tôi sẽ đem đồ qua cho anh ấy.”

Chú Vương thấy Niệm Ninh rốt cuộc cũng chịu chủ động đi tìm Nhạc Cận Ninh, trong lòng lập tức vui vẻ.

“Tôi đi chuẩn bị xe cho mợi”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Niệm Ninh gật gật đầu, cô cũng đã nghĩ kĩ về mọi chuyện rồi. Dù cô và Nhạc Cận Ninh có xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh ấy vấn là ba của đứa nhỏ trong bụng cô. Chỉ cần đứa bé còn tồn tại, cô và Nhạc Cận Ninh không thể đoạn tuyệt quan hệ với nhau được. Nếu đã như vậy, cô cần gì phải làm lớn chuyện đến thế, như vậy cũng không tốt cho tương lai của đứa nhỏ.

Trước đây, dù cho ba cô còn sống, nhưng cô cũng chưa bao giờ cảm nhận được chút tình thương nào từ ông ấy, cứ như cô là người không có ba vậy. Cô đã trải qua những tháng ngày khổ cực như vậy rồi, cô không muốn để con mình phải chịu cảnh đó một lần nữa.

Chú Vương nhanh chóng chuẩn bị xe, sau đó chú trực tiếp lái xe chở Niệm Ninh đến công ty.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi