NHẠC TIÊN SINH ĐANG KHÔNG VUI

Chương 473

Cùng lúc đó, Nhạc Cận Ninh ngồi trong văn phòng cũng nhận được cuộc gọi đến từ viện điều dưỡng: “Ông nói bệnh tình của cô ấy tái phát sao?”

“Đúng là như vậy, có điều anh Nhạc cũng đừng lo lắng quá, đây chỉ là triệu chứng bình thường mà thôi. Sau khi thân thể hồi phục tốt thì sẽ không xuất hiện vấn đề nào nữa. Chúng tôi muốn báo với người nhà tình trạng của bệnh nhân, vì vậy nên tôi mới gọi điện cho anh để nói cô Trương đã không còn trong trạng thái nguy kịch nữa.” Bác sĩ nói.

Nhạc Cận Ninh nghe được triệu chứng tái phát của cô là trường hợp thường thấy, hơn nữa cô đã khỏe hơn trước rồi nên anh tạm thời yên tâm, anh nói: “Được rồi, làm phiền bác sĩ.”

“Anh Nhạc khách sáo rồi, chẳng qua nếu anh có thời gian thì ghé qua đây thăm cô Trương một chút. Hai ngày nay tôi đi kiểm tra thì phát hiện tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm, theo y học thì tình trạng phục hồi của bệnh nhân có liên quan đến tâm trạng của họ, cho nên tôi mong anh Nhạc chú ý đến điều này.” Bác sĩ nhắc nhở Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi.” Sau đó anh lập tức cúp điện thoại.

Anh nhìn đồng hồ thì phát hiện đã gần đến giờ cơm trưa, di động của anh vốn dĩ nhận được rất nhiều tin nhắn từ Trương Thanh Trà, anh cũng sớm đọc chúng rồi, thế nhưng không hiểu vì lí do gì mà anh không muốn trả lời lại.

Bây giờ bác sĩ lại cố ý gọi điện đến nhắc nhở anh.

Nhạc Cận Ninh càng nghĩ càng cảm thấy anh nên đi đến viện điều dưỡng xem một chút, sự hồi phục của Trương Thanh Trà dù sao cũng quan trọng hơn hết.

Lúc này Niệm Ninh đã đến công ty.

“Mợ, vì sao mợ đến đây một mình?”

Triệu Khang thấy Niệm Ninh tự tay đem đồ tới thì vội vàng chạy ra, cậu †a muốn giúp cô một tay nhưng lại bị cô từ chối.

Niệm Ninh hơi xấu hổ mà nói: “Tôi chỉ ở nhà có một mình, rất buồn chán nên muốn đến đây một chuyến, dù sao ở trong nhà hoài cũng không tốt.”

Triệu Khang lập tức nói: “Hóa ra là như vậy sao? Tổng giám đốc đang ở bên trong, để tôi dẫn mợ vào.”

Niệm Ninh đi theo Triệu Khang đến văn phòng làm việc của Nhạc Cận Ninh, đang lúc cô chuẩn bị gõ cửa thì cửa phòng lại mở ra.

Nhạc Cận Ninh cầm áo khoác trong tay rồi nói: “Triệu Khang, chuẩn bị xe đi viện điều dưỡng…”

Anh nói một nửa mới phát hiện ra Niệm Ninh đang ở đây, cho nên anh rất ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây?”

Lúc nãy Niệm Ninh cũng có nghe thấy Nhạc Cận Ninh muốn đi đến viện điều dưỡng, lòng cô đau đớn không thôi.

Có điều cô cũng không biểu hiện ra bên ngoài mà nhẹ nhàng nói: “Không có gì, em chỉ thay chú Vương đem đồ đến cho anh, bây giờ đã đưa đến rồi thì em cũng nên trở về nhà thôi.”

Niệm Ninh vừa nói vừa đặt cái túi đồ lên trên bàn, sau đó cô lập tức xoay người rời khỏi.

Bây giờ cô đang tự cười nhạo chính mình, cô vốn dĩ không nên đến đây làm gì.

Nhạc Cận Ninh đang định đuổi theo thì anh lại nhớ đến cuộc gọi điện vừa nãy đến từ viện điều dưỡng.

“Tổng giám đốc, chúng ta…Còn cần đi đến viện điều dưỡng không?” Triệu Khang nhức đầu mà hỏi ra một câu.

“Đi, vì sao lại không?” Nhạc Cận Ninh giận dõi trả lời lại.

Nếu Niệm Ninh đã không thèm để ý thì vì sao anh phải quan tâm chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi