"> " />

NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Đôi mắt của Long Kỳ Thiên thoáng chốc đã nhuộm lên một tầng máu đỏ, trong khoảnh khắc nội công thâm hậu như bắn ra bốn phía, khí thế cường đại khiến căn phòng nhất thời rung chuyển... chỉ nghe "rầm" một tiếng, bên trong căn phòng từ bàn ghế, tủ quần áo, các vật dụng bày trí đều nổ tan tành, tường gạch nát vụn, ngay cả khung cửa sổ cũng không thoát khỏi kiếp nạn.

Long Kỳ Thiên sắc mặt tái xanh, bộ dáng của hắn hệt như quỷ sai bước lên từ âm tào địa phủ mang theo vẻ chết chóc, nội lực trong cơ thể tàn sát bừa bãi, công phu thâm hậu đến quỷ thần cũng phải khiếp vía.

Mục Thanh Mục Bạch nhanh chóng chạy đến, toàn thân tản ra sát khí, phảng phất như có mây đen bao phủ khắp trời.

Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy dưới đất một mảnh bừa bộn, gỗ vụn vương vãi khắp nơi, Mục Bạch cười lạnh một tiếng, nghiêm nghị chất vấn. "Họ Long, ngươi đang làm cái gì vậy?"

Mục Thanh tiến lên phía trước vài bước, trừng mắt hỏi. "Thiếu chủ đâu? Họ Long kia, đừng tưởng bọn ta không đánh lại ngươi thì có thể tùy ý làm bậy."

Long Kỳ Thiên tựa hồ như mất hết lý trí, chỉ hận không thể phá nát bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt của hắn. Trước những lời lẽ chất vấn của Mục Thanh Mục Bạch hai mắt càng trở nên đỏ ngầu. Hắn cắn chặt răng, hai tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu tươi tràn ra nhỏ từng giọt xuống đất.

"Cút ngay!" Long Kỳ Thiên thay đổi âm điệu, giọng nói vô cùng lạnh lẽo. Một tia lý trí cuối cùng còn sót lại nói cho hắn biết, hiện tại không phải là lúc nên tức giận với hai người này.

Ý nhi, Ý nhi của hắn đã mất tích.

Nghĩ tới chuyện này hắn liền muốn phát điên.

"Long Kỳ Thiên, ngươi đã đem thiếu chủ giấu đi đâu rồi?" Mục Thanh đứng ngăn trước mặt Long Kỳ Thiên. Mục Bạch ngược lại bình tĩnh, cũng không có kích động bước lên, hắn nhìn ra Long Kỳ Thiên hiện tại đang trở nên điên cuồng, tùy thời đều có thể bộc phát. Cho nên hắn siết chặt roi sắt trong tay đề phòng, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ lập tức cứu Mục Thanh trở về.

"Cút ngay!" Long Kỳ Thiên rống lên một tiếng, nội lực trong cơ thể tản ra khiến Mục Thanh nhất thời chấn kinh, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, nhưng người quật cường như hắn trái lại không hề né tránh mà vẫn như trước đứng cản trước mặt Long Kỳ Thiên.

"Thiếu chủ đang ở đâu?" Mục Thanh lại một lần nữa truy hỏi, bộ dáng không sợ chết.

Long Kỳ Thiên cũng không muốn nhiều lời với hắn, thân ảnh vụt lướt qua Mục Thanh Mục Bạch hướng cửa viện đi tới.

Hai mẹ con Vân thẩm vừa rồi bị một trận cuồng phong thịnh nộ, trời đất rung chuyển làm cho sợ hãi đến mức đông cứng, cũng không dám bước ra khỏi nhà bếp xem đã xảy ra chuyện gì.

Mục Thanh hởi sững sờ một chút nhưng vẫn cố chấp bước lên chặn đường của Long Kỳ Thiên, Mục Bạch có hơi do dự nhưng lại không kịp ngăn cản hắn, kết quả hắn bị Long Kỳ Thiên một chưởng đánh bay ra ngoài.

Cây lê trong sân hứng lấy thân hình của Mục Thanh, lập tức gãy ngang, Mục Thanh không ngừng nôn ra máu.

Long Kỳ Thiên quả thật lo lắng đến phát điên, Ý nhi của hắn đã bị bắt. Bị bắt! Bị bắt!

Hắn thề phải đem kẻ bắt cóc Ý nhi ra lột da xẻ thịt.

Long Kỳ Thiên đằng đằng sát khí bước ra khỏi biệt viện.

Vào thời khắc này, Mục Bạch đột nhiên cất cao giọng hỏi. "Ngươi có biết kẻ nào đã bắt cóc thiếu chủ hay không?"

Long Kỳ Thiên lập tức dừng lại.

Mục Bạch nhanh chóng phong bế mấy đại huyệt trên người của Mục Thanh, sau đó nhét vào miệng hắn một viên đan dược, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Mục Thanh sớm đã nhìn ra Long Kỳ Thiên đối với thiếu chủ có dụng tâm, giờ khắc này bọn họ càng thêm khẳng định trong khoảng thời gian bọn họ vắng mặt thiếu chủ đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến đó, Mục Bạch quả thật muốn đem Long Kỳ Thiên ra ăn tươi nuốt sống.

Nhưng giờ khắc này cứu người quan trọng hơn.

Long Kỳ Thiên trong đầu bỗng hiện lên một đạo bạch quang. "Có mùi tỏi."

Mục Bạch biến sắc, trong lòng không khỏi hoài nghi Vân thẩm, ngày hôm qua khi vừa trông thấy bọn họ thì bà ta liền đem hết mười tám đời tổ tông của bọn họ ra tra hỏi một lần. Cho nên...

"Tam thi tang hồn tán." Nhãn thần của Long Kỳ Thiên cơ hồ muốn phun ra lửa. Tam thi tang hồn táng đối với người bình thường mà nói là mê dược, riêng người có võ công thì là kịch độc, nhẹ thì mất hết công lực, nặng thì tai mắt mũi miệng đều chảy máu, hồn phi phách tán, thân thể sẽ trở thành cái xác không hồn.

Là ai lại ra tay với Ý nhi độc ác như vậy?

Long Kỳ Thiên nổi giận, một chưởng đấm vào tường, bề mặt bức tường lập tức nứt ra tạo thành những đường rãnh uốn lượn như giun xà.

Long Kỳ Thiên hít sâu vài hơi để khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại, hắn tự nói với mình nếu giờ khắc này hắn gục ngã thì Ý nhi sẽ càng nguy hiểm. Long Kỳ Thiên lập tức đưa tay tự điểm huyệt đạo của mình, ngăn lại khí độc.

Tam thi tang hồn tán thực sự rất lợi hại, chỉ cần hít phải một chút thì kịch độc đã ngấm vào cơ thể.

Hạ độc bắt người, thủ đoạn hèn hạ như vậy thật khiến cho hắn phẫn nộ. Người này hẳn là biết rõ nội lực của Thượng Quan Lưu Ý đã bị phong bế, hiện tại không khác gì người bình thường. Nếu như Thượng Quan Lưu Ý thực sự không còn nội lực thì chỉ cần làm cho y bất tỉnh sau đó bắt đi. Còn nếu như Thượng Quan Lưu Ý chỉ giả vờ mất đi võ công thì sẽ để cho y trở thành phế nhân, Long Kỳ Thiên đến gần Thượng Quan Lưu Ý cũng sẽ bị trúng độc.

Một viên đá ném rơi cả ba con nhạn.

Cũng may Long Kỳ Thiên vừa phát hiện ra Ý nhi mất tích, dưới cơn thịnh nộ của hắn phòng ốc đều bị phá tan, chất độc cũng bị tiêu tán trong không khí. Nếu không giờ phút này người thê thảm nhất sẽ chính là Long Kỳ Thiên.

Một khắc sau, Long Kỳ Thiên vận công đem một phần khí độc bức ra, phần độc không ép ra được hắn đành phải tạm thời phong bế lại.

"Lý Lâm Tuấn!" Ánh mắt của Long Kỳ Thiên chợt hiện lên một tia hung ác. Lý Lâm Tuấn mặc dù là thái y, hoàn toàn không biết võ công nhưng Tam thi tang hồn táng lại chính là kiệt tác của hắn.

Long Tại Uyên năm đó từng sống ở trong cung cho nên hắn cũng từ cha mình biết được một chút, càng biết rõ Tam thi tang hồn tán chính là kịch độc do Lý Lâm Tuấn bào chế, đây vốn là độc dược bí mật của hoàng cung đại nội.

Người bắt cóc Ý nhi là ai rốt cục hắn đã có câu trả lời.

Hết chương 46

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi