"> " />

NHAN SẮC PHƯỢNG HOÀNG

Mặt trời chiếu rọi qua làn nước lấp lánh, tiếng suối róc rách men theo từng khe đá. Trong vườn một mảnh xuân sắc vô biên, liễu rũ phất phơ, trăm hoa đua nở, phấn hoa lê phiêu tán khắp trời. Tọa lạc giữa khu vườn là một lầu các nạm ngọc, lụa trắng theo gió chập chờn lay động, đẹp như tiên cảnh.

Những cánh hoa bạch sắc theo khung cửa sổ mở rộng mà phiêu tán bay vào, phủ đầy lên song cửa, đọng lại một màu trắng xóa tựa như tuyết.

Một làn gió nhẹ thổi đến cuốn bay màn trướng, mang theo hơi nước lành lạnh khiến người đang nằm trên giường khẽ run lên một chút, từ trong mê man dần dần có dấu hiệu tỉnh lại.

Giờ phút này, người nọ hơi nằm nghiêng người, TSm bạch y tha thướt, ống tay áo thêu hoa mẫu đơn bằng những đường chỉ xanh tinh xảo. Chiếc giường nhỏ hẹp khiến trang phục có chút mất trật tự, ống quần hơi xắn lên lộ ra đôi chân mỹ lệ như bạch ngọc. Mắt cá chân bị hai chiếc vòng sắt xích lại, càng làm nổi bật lên cổ chân nhỏ nhắn.

Hai chiếc vòng không quá thô kịch nhưng lại hạn chế sự tự do của người trên giường.

Hai hàng lông mày tinh xảo khẽ nheo lại, lông mi dài có chút run rẩy, khóe mắt ngân ngấn nước, dung nhan khuynh thành tuyệt lệ lại mang theo vài phần yếu ớt nhu nhược khiến người thương tiếc.

Người trên giường rốt cục cũng tỉnh lại, cảm xúc lành lạnh ở mắt cá chân khiến cơ thể y thoáng chốc trở nên cứng đờ, y cũng không vội mở mắt, lông mi vẫn tiếp tục run run, y ngưng thần lắng nghe trong chốc lát, khi xác định trong phòng không có ai mới chậm rãi mở to mắt.

Đập vào mắt chính là màn lụa trắng như tuyết, hoa văn vô cùng tinh xảo. Trong mắt Thượng Quan Lưu Ý chợt hiện lên một tia sắc lạnh khiến người rét run.

Thượng Quan Lưu Ý nhíu mày, y buồn bực đá đá chân phải, vòng sắt ở mắt cá chân lập tức phát ra âm thanh giòn giã.

Thượng Quan Lưu Ý bật ngồi dậy, đối với hoàn cảnh xa lạ trước mắt, gương mặt hiện lên vẻ mờ mịt, biểu tình hệt như một đứa trẻ, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào dây xích ở mắt cá chân, bộ dáng ngây ngốc.

Dung mạo thanh lệ tuyệt sắc, xiêm y lộng lẫy, tiểu mỹ nhân quả thật khí thế bất phàm, ngày cả bộ dáng ngây ngốc của y khi nhìn xuống mắt cá chân cũng vô cùng đáng yêu.

Cửa ngoài chợt mở ra, nam nhân đứng tựa cửa, hai tay khoanh trước ngực ngắm nhìn. Cẩm bào màu xanh hiện lên dáng vẻ cao quý, mái tóc dài được cố định bằng ngọc quan, hắn nheo mắt nhìn người trên giường, nét mặt mang theo vẻ thâm trầm khó đoán.

Thượng Quan Lưu Ý tuy bị phong bế nội lực nhưng bản thân y cũng là một cao thủ cho nên vẫn có tính cảnh giác cao độ. Cảm giác được trong nháy mắt có người xuất hiện, thân thể của Thượng Quan Lưu Ý hơi cứng lại. Cơn tức giận không biết từ đâu kéo đến, cảm giác bức bối làm cho Thượng Quan Lưu Ý muốn bộc phát một trận nhưng lại bị y cưỡng chế dằn xuống, mặc dù vậy, nghĩ đến tật xấu của mình gần đây là do tên tiểu tử họ Long làm hư, tâm tình lại bắt đầu khó chịu. Vì vậy y ngẩng đầu lên, thần sắc vẫn như cũ mang theo vài phần bất mãn.

Long Hiên Đình khóe miệng mang theo một tia tà ý, toàn thân tản ra một cỗ khí tức nguy hiểm, nhìn hắn tựa như một con báo lười biếng đang săn mồi, vẻ mặt bất hảo, thần sắc ngả ngớn nhưng lại ẩn chứa sự khinh miệt.

Đôi mắt của Thượng Quan Lưu Ý trở nên rét lạnh vài phần. Nếu như hiện tại y vẫn còn nội lực, e rằng bông tuyết, băng trùy tử đã tàn sát bừa bãi.

Thượng Quan Lưu Ý gần đây đã bị Long Kỳ Thiên làm hư, biểu tình khi tức giận cũng thập phần đáng yêu, y trợn tròn mắt, môi mím chặt, gương mặt vì tức giận mà nhuộm lên một tầng đỏ hồng, nếu Long Kỳ Thiên nhìn thấy sợ rằng lại nổi lên thú tính.

Long Hiên Đình than nhẹ một tiếng, giọng cười mang theo âm mũi đặc biệt có mị lực, dã tính được che đậy bằng vẻ ngoài ung dung nhàn nhã.

Thượng Quan Lưu Ý cắn chặt môi, trong lòng thầm tức giận: Quả nhiên là quan hệ huyết thống, ngay cả lúc cười cũng trông thật đáng ghét!

Nét mặt người này có vài phần giống Long Kỳ Thiên, biểu tình luôn không đứng đắn, ánh mắt khiến cho Thượng Quan Lưu Ý có vài phần khó chịu. Ngày sau nếu gặp lại Long Kỳ Thiên nhất định y phải hành hạ hắn một trận cho bõ tức.

Không cần nhìn đến cách bài trí trong phòng, chỉ cần trông thấy gương mặt hao hao giống với Long Kỳ Thiên y đã có thể xác định người này là ai.

Long Hiên Đình hướng bên giường đi tới, đột nhiên hắn vươn tay chế trụ cổ của Thượng Quan Lưu Ý, thô bạo nâng mặt y lên, hắn từ trên cao cúi nhìn xuống, trên mặt hiện lên vẻ chế nhạo. "Đúng là tuyệt sắc!"

Bị xúc phạm như vậy, Thượng Quan Lưu Ý thoáng chốc liền nổi giận, y theo thói quen giơ tay muốn tung ra một chưởng nhưng lại quên mất bản thân đã mất đi nội lực, Long Hiên Đình lập tức giáng cho y một bạt tai, ánh mắt trở nên lạnh lẽo thấu xương. "Nếu không muốn chịu khổ thì nên biết điều một chút thuận theo bổn vương!"

Thượng Quan Lưu Ý ngã nhào xuống giường, tóc đen tán loạn, xiêm y mất trật tự, y ngửa mặt lên, ánh mắt tràn đầy hận ý, hàm răng cắn chặt tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống Long Hiên Đình.

"Thuận theo? Dám hỏi Vương gia như thế nào gọi là thuận theo? Chẳng lẽ phải giống như Tần vương cúi đầu làm thiếp, cam nguyện như nữ nhân hầu hạ dưới thân huynh trưởng?" Thượng Quan Lưu Ý mỉa mai. Bí mật của Hoàng thất, cái gọi là bí mật của Hoàng thất thực chất người người đều biết, đương kim Cảnh vương cùng đệ đệ Tần vương có gian tình!

Long Hiên Đình sắc mặt lập tức đen lại, trong một khắc, nội lực tản ra ngoài, khí thế cường đại tựa như một con dã thú vô hình hung hăng đánh vào Thượng Quan Lưu Ý, toàn thân nhất thời trở nên đau đớn. Càng làm cho Thượng Quan Lưu Ý nghẹn khuất chính là thân thể này lại không nghe theo sự áp chế của y mà khẽ run rẩy.

Bộ dáng yếu đuối nhu nhược khiến cho Thượng Quan Lưu Ý cảm giác có một loại sỉ nhục, loại sỉ nhục này so với khi bị Long Kỳ Thiên đặt dưới thân càng làm cho y khó chịu, tối thiểu Long Kỳ Thiên cũng đem y nâng niu trong lòng bàn tay, Thượng Quan Lưu Ý có thể ngạo kiều khi dễ hắn, mà hắn cũng chỉ vui vẻ chịu đựng, điều này làm cho bản tính kiêu ngạo của Thượng Quan Lưu Ý càng thêm bành trướng.

Đã quen được Long Kỳ Thiên sủng lên trời, hiện tại bị đạp xuống đất, trong lòng vô cùng khó chịu.

Thượng Quan Lưu Ý oán hận trừng mắt nhìn Long Hiên Đình, y làm sao có thể nhẫn nhịn hắn? Giờ khắc này Thượng Quan Lưu Ý đem Long Kỳ Thiên ra mắng xối xả. Đều là do tên nam nhân này, nếu sớm tìm ra cách hồi phục công lực cho y thì hiện tại y cũng đâu cần phải chịu khuất nhục?

Nhưng nội lực cường đại của Long Hiên Đình áp tới khiến Thượng Quan Lưu Ý vô pháp mở miệng. Hắn đột nhiên nở nụ cười, mang theo vài phần khinh miệt sau đó bước tới gần hơn túm lấy cổ áo của Thượng Quan Lưu Ý, "xoạt" một tiếng, áo của y bị xé rách, xương quai xanh cùng lồng ngực trắng nõn lộ ra, xuân sắc khôn cùng...

Thời khắc Long Hiên Đình áp đến, khí tức nam tính bao phủ lấy cơ thể y, Thượng Quan Lưu Ý trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.

Hết chương 47

Mị đã thực sự bùng nổ khi thằng đó xé áo Ý nhi =^= *điên cuồng* *lật bàn*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi