NHÂN SINH BẤT SÁCH

Khương Hạo ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra, vì thế gã ấn ấn cái trán đang nổi gân xanh của mình.

Cô gái ở quầy lễ tân - Trương Dao mặc bộ đồ ngủ đi đến bên giường, đặt một ly nước ấm lên đầu giường.

Khương Hạo nhìn thấy Trương Dao, gã không biết mình đang ở đâu. Gã sửng sờ vài giây, sau đó gã mới nhớ ra tối hôm qua mình ra khỏi nhà Liễu Hà với tâm trạng không tốt, đi một mạch tới nhà riêng của Trương Dao.

"Làm sao vậy, đau đầu sao?" Trương Dao ân cần hỏi.

"Không có gì." Gã trả lời.

Trương Dao ngồi vào trong lòng gã, mềm nhũn dựa vào ngực gã. Gã nhìn bông tai ngọc trai trên tai Trương Dao, theo bản năng vuốt v e cánh tay của Trương Dao. Ánh mặt trời ngoài cửa xuyên qua tấm màn cửa sổ chiếu lên tấm ga trải giường trắng tinh, hai người lẳng lặng dựa vào nhau, giống như một đôi tình nhân yêu nhau đã lâu.

"Em có một chuyện muốn nói cho anh biết." Trương Dao mặt ngượng ngùng nói, "Em có rồi. "

Động tác của Khương Hạo dừng lại: "Của ai? "

Những ảo tưởng về những năm tháng yên bình bỗng bị phá vỡ.

Trương Dao tức giận đứng lên: "Ý anh là sao? Trong khoảng thời gian này em chỉ ngủ với anh! "

Khương Hạo ngẩng đầu nhìn Trương Dao, cười nhạo: "Phá nó đi. "

Trương Dao sợ hãi, theo bản năng bảo vệ bụng: "Không phải anh muốn có con sao? "

"Nhưng không phải với cô." Khương Hạo xốc chăn xuống giường, bắt đầu mặc quần áo vào, "Nếu không thì tôi đi tìm beta để làm gì. "

Trương Dao đương nhiên bị thương tổn, cô thét lên: "Nhưng em đã có rồi! "

Khương Hạo nói lý lẽ: "Lúc làm với cô tôi có uống thuốc, đứa con cô đang mang chắc chắn sẽ không khỏe mạnh gì. "

Trương Dao sửng sốt: "Không phải anh nói đó là thuốc bổ sung dinh dưỡng sao? "

"Pheromone của tôi có chút khiếm khuyết, loại thuốc kia là do tôi tìm người tạo ra nó." Chuyện đã như vậy rồi, Khương Hạo cũng không muốn giấu diếm nữa, "Nghe nói có tác dụng k1ch thích cơ thể nhưng tác dụng phụ rất nghiêm trọng. "

Trương Dao đứng tại chỗ, toàn thân run rẩy: "Một tháng rưỡi nay anh đều uống..."

"Hình như có chút tác dụng." Khương Hạo mặc quần áo xong, vỗ vỗ bả vai Trương Dao, nói tiếp, "Pheromone và t1nh trùng của tôi đều có vấn đề, cho nên nếu như cô thật sự mang thai con tôi thì không thể nào giữ được nó. "

Trương Dao rơi nước mắt: " Vậy em phải làm gì đây? "

"Phá nó đi." Khương Hạo nói, "Tôi sẽ cho cô một khoản tiền bồi thường. Sau khi cô nhận được thì nên từ chức rồi đi về quê đi. Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa. "

Trương Dao hoảng hốt, vội vàng nắm chặt cánh tay Khương Hạo: "Không được! Em không muốn bỏ anh! Em yêu anh! "

"Cô yêu tôi để làm gì?" Khương Hạo lạnh lùng rút tay ra, "Tôi là người đã có gia đình. "

"Em mặc kệ, em yêu anh..." Trương Dao khóc lóc, "Nếu anh đuổi em đi, em sẽ đem chuyện của chúng ta nói cho Liễu Hà. "

Khương Hạo giật mình, sắc mặt gã bỗng thay đổi.

"...... Tôi biết rồi. "

Cùng lúc đó, Liễu Hà đang ngồi trước máy tính của Tiêu Cảnh xem video giám sát đã được khôi phục. Ánh sáng xanh trắng trên màn hình chiếu thẳng lên mặt cậu, biểu cảm của cậu thay đổi không ngừng.

Thời gian hiển thị là 11 giờ 02 phút, Khương Hạo đi vào hành lang, vừa xem điện thoại vừa đi vào văn phòng tổng giám đốc ở bên trái hình ảnh.

11 giờ 08 phút, lễ tân Trương Dao đi đến cửa văn phòng của tổng giám đốc, cô sửa sang lại quần áo, gõ cửa, sau đó Khương Hạo mở cửa, Trương Dao nhón chân lên ôm lấy cổ Khương Hạo rồi hôn gã, Khương Hạo ôm eo cô kéo cô vào văn phòng. Khương Hạo muốn đóng cửa nhưng bị Trương Dao nắm cà vạt kéo đi, cửa phòng không đóng.

"11:15." Liễu Hà bỗng nhiên lên tiếng, "Khi đó tôi có gọi điện thoại cho Khương Hạo, hắn nói hắn đang tăng ca. "

Tiêu Cảnh đưa tay sờ sờ tóc cậu, sau đó tua nhanh video gấp 4 lần.

Video được tua đến 11 giờ 31 phút, Liễu Hà xuất hiện trong video, Tiêu Cảnh khôi phục về tốc độ ban đầu. Trong video, tâm trạng của Liễu Hà rất vui vẻ, cậu đi đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc thì bước chậm lại, khom lưng đứng ngoài cửa rình mò, hai mươi giây sau cậu đứng dậy lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch xoay người chạy ra khỏi video.

11 giờ 32 phút, nhân viên Ngô tiến vào hành lang, đầu tiên là về phía Liễu Hà đang rời đi, sau đó ngẩng đầu nhìn camera giám sát rồi đi đến cửa văn phòng tổng giám đốc gõ cửa.

Khương Hạo xuất hiện ở trước cửa với bộ quần áo xộc xệch, sau khi nói chuyện với ông Ngô thì gã nhìn về phía camera giám sát, sau khi sửa sang lại quần áo gã đi cùng với ông Ngô.

"Tắt đi." Liễu Hà lên tiếng.

Cậu nhắm mắt lại, vươn ngón tay ấn ấn cái trán đang đau.

Thời gian để cơn giận dữ tấn công trái tim Liễu Hà đã qua, bây giờ chỉ còn lại sự nhục nhã và trái tim đã giá lạnh. Khương Hạo ôm Trương Dao rất thuần thục, không biết đã lén lút làm như vậy bao nhiêu lần.

Tiêu Cảnh tắt video, sao chép nó vào nhiều tệp khác.

"Tôi cũng đã đều tra qua người tên Trương Dao này." Tiêu Cảnh nói, "Cô ta vào công ty em làm hồi năm ngoái. Quê ở một thị trấn nhỏ, cha mẹ không có việc làm, trình độ học vấn cũng không cao, mức lương chỉ ở mức trung bình. Cô ta và bạn trai mình thuê nhà ở căn hộ dành cho thanh thiếu niên, đầu năm họ tuyên bố chia tay trên mạng xã hội, sau đó cô ta chuyển đi, thuê một chung cư cao cấp, bắt đầu đăng mấy món đồ xa xỉ lên vòng bạn bè, hình như đó là lúc cô ta và Khương Hạo đang ở bên nhau. "

"Ừm... Tôi biết rồi." Liễu Hà không có tinh thần nói, "Tôi sẽ xử lý. "

"Xử lý thế nào?" Tiêu Cảnh hỏi, "Ông Ngô và ông Lý giúp Khương Hạo làm chứng, đều là nhưng nhân viên kì cựu của công ty, hơn nữa đều là những người có chức vụ cao. Nếu bé cưng xử lý không tốt có thể sẽ gây ra một cú sốc lớn ở Liễu Thị. "

"Tôi chỉ quan tâm việc ly hôn, những thứ khác tôi mặc kệ." Liễu Hà nói, "Tôi sẽ cho ba tôi xem cái này. Những thứ khác, ông ấy chắc chắn sẽ có cách giải quyết. "

"Em quyết tâm?" Tiêu Cảnh hỏi cậu.

Liễu Hà nhíu mày nhìn Tiêu Cảnh: "Anh nói nhảm gì vậy. "

Tiêu Cảnh bỗng nhiên ôm eo Liễu Hà, hôn lên miệng Liễu Hà.

"Anh làm gì vậy?"

"Tôi cảm thấy mình đã hoàn thành công việc rất tốt, cho nên tôi muốn có một số phần thưởng." Tiêu Cảnh ôm Lấy Liễu Hà, đưa cậu lên giường.

Liễu Hà ngửi thấy mùi rượu thông càng ngày càng nồng, lúc này cậu mới nhận ra sự nguy hiểm. Tiêu Cảnh đè cậu lại, đầu gối chen vào giữa hai ch@n cậu, vừa hôn cậu vừa cho tay vào trong ngực cậu.

"Tôi... Khi tôi tìm được ba thì chắc chắn sẽ có tiền. "Liễu Hà đứt quãng nói, tay cũng không quên đẩy hắn ra, "Đến lúc đó sẽ cho anh thêm chút tiền thưởng..."

"Hiện tại tôi muốn thưởng..." Tiêu Cảnh cắn lỗ tai Liễu Hà nói.

"Vậy thì..." Liễu Hà che lỗ tai đỏ bừng lại, chớp mắt nhìn hắn, "Tôi nấu ăn cho anh nhé? "

Liễu Hà nấu hai gói mì. Trong mì có gừng đã thái nhỏ, ớt đỏ, hành lá, một ít rau và hai quả trứng chiên, vừa nóng vừa thơm khiến bụng hắn réo lên.

"Nói là thưởng cho tôi vậy sao bé cưng cũng có phần." Tiêu Cảnh ngồi trước bàn gấp, nhìn bát mì trên bàn, giả bộ buồn bã nói, "Tôi thật sự rất thiệt thòi. "

"Thôi nào, ngoại trừ Khương Hạo ra thì tôi chưa nấu ăn cho ai cả." Liễu Hà nở nụ cười, cười xong sắc mặt liền cứng đờ, vặn nắp dưa chuột muối vừa mới mua ra, gắp đặt lên mì: "Ăn kèm với cái ăn này sẽ ngon hơn đó. "

"Ngon quá." Tiêu Cảnh hút lên một nhúm mì, nước súp bắn lên mặt Liễu Hà.

"A! Anh bẩn quá! "

Liễu Hà quay đầu tìm khăn giấy, Tiêu Cảnh nói không cần, hắn kề sát mặt Liễu Hà, vươn đầu lưỡi li3m sạch nước súp trên mặt cậu. Liễu Hà nổi da gà, không chút do dự lấy khăn giấy lau mặt.

"Bé cưng, em xem thường anh quá." Tiêu Cảnh cười to.

"Đừng trêu chọc tôi." Liễu Hà yếu ớt bĩu môi, "Khi công việc kết thúc, sau này chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. "

Nụ cười của Tiêu Cảnh không thay đổi: "Bé cưng sau này cũng có thể đến tìm tôi. "

"Nhìn thấy anh, tôi sẽ nhớ tới Khương Hạo." Liễu Hà nói, "Tôi sẽ cắt đứt sạch sẽ mọi thứ ở đây và bắt đầu một cuộc sống mới." "

Những gì cậu nói rất hợp lí, Tiêu Cảnh nói không nên lời.

Vì thế hai người không nói gì nữa cùng nhau ăn mì. Liễu Hà rửa chén xong, cầm lấy usb đã sao chép video rồi rời đi. Đi gần đến cửa, Tiêu Cảnh bỗng nhiên nắm lấy tay cậu, kéo cậu vào trong ngực mình, hôn lên môi cậu. Khác với những nụ hôn trước đây, nụ hôn lần này rất mạnh bạo, đầu lưỡi cọ sát vòm họng của cậu khiến cậu ngứa ngáy, giữa môi và răng chứa đầy d*c vọng chiếm hữu. Cậu cắn chặt răng, sau đó bị hắn nắm lấy cầm, hôn càng sâu. Liễu Hà bị hôn đến nhũn cả người, suýt chút nữa là ngã xuống đất.

"Bé cưng nấu ăn cho tôi thế tôi là người của bé cưng rồi." Tiêu Cảnh buông Liễu Hà ra, sau đó mổ mổ lên môi Liễu Hà vài cái, "Sau này bé cưng nhất định phải đến tìm tôi nha. Lúc nào em gọi tôi cũng sẽ có mặt. "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi